Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 58



Mục Thu dường như không hề phản ứng lại trước lời lên án của Sơ Đông.

Cô vẫn không nhúc nhích, trên mặt ngay cả biểu tình tối thiểu nhất là nhíu mày cũng không có. Nhưng mấy người làm xung quanh, thấy Sơ Đông lao ra ngoài, cả đám đều hoảng loạn tay chân, muốn đuổi theo, lại gặp Mục Thu thế kia, sợ nếu mình đuổi theo sẽ làm cô tức giận, thành thử ai cũng không dám.

"Phu, phu nhân......" Rốt cuộc người nào đó thật sự rất muốn đuổi theo nhưng cũng thật sự không dám nhịn không được, nơm nớp lo sợ mở miệng.

"Hở?" Mục Thu giờ mới hoàn hồn, lộ vẻ cực kỳ kình ngạc cực kỳ khó hiểu với người vừa mới cô, sau đó nhướn mày hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Tiểu, tiểu thư nàng......" Người làm nhỏ giọng nói, bởi vì vẻ mặt của Mục Thu lúc này quá mức cho quỷ dị, cho nên nàng không thể nhìn ra vẻ vui giận gì từ trên đó cả. Nàng không biết lời của mình nói ra, có thể sẽ chọc giận cái người giờ vẫn còn mang vẻ mặt ngu ngơ kia hay không nữa.

"Ừm...... Ha ha." Mục Thu lại đột nhiên nở nụ cười cực kỳ quỷ dị, tiện đà chuyển sang vẻ bình tĩnh phân phó: "Nếu lo lắng, cô dẫn thêm mấy người nữa đi ra ngoài tìm đi."

"...... Dạ, vâng thưa phu nhân." Cô người làm trẻ tuổi vốn đang chờ một câu này, khi Mục Thu vừa lên tiếng, liền vội vàng tìm vài người rồi xông thẳng ra ngoài. Nhưng vẫn còn nguyên nhân khác, hiện tại Mục Thu thật đáng sợ mà~~ Nàng không muốn ở lại đây nữa!

Chuy Danh không có đi, nàng vẫn đứng một bên, hơi lo lắng nhìn Mục Thu.

Mà Mục Thu đứng tại chỗ, vẫn thất thần như thế, sửng sốt hồi lâu mới cúi đầu, giơ tay ra ngó ngó.

"......" Chảy máu, trách không được cứ cảm thấy đau. Thì ra bản thân bất giác bấm tay của mình đến chảy máu.

Cô giơ tay nhìn kỹ hơn, nhìn máu từ miệng vết thương nhỏ xíu chảy ra, như là đang nghiên cứu thứ đồ tinh xảo nào đó.

"Phu nhân, có cần rửa tay cho sạch không, vết thương mà bị nhiễm trùng sẽ phiền lắm đó."

Mục Thu nhìn thoáng qua Chuy Danh. Chuyển tay che đi chỗ bị thương.

"Không sao, để như vậy qua một lát sẽ ổn thôi." Cô nói xong, cầm lấy xấp bài thi trên bàn trà lên lầu.

"Phu nhân?"

"Đông Đông mà về thì báo tôi một tiếng."

"Dạ......"

Tuy là nói như thế, nhưng tối đó, Sơ Đông không có trở về.

Theo như lời nhóm người làm, Sơ Đông đến nhà bạn, hơn nữa định sẽ ở lại đó vài ngày.

"Phu nhân có muốn gọi tiểu thư về không?" Người trở về báo cáo, hỏi.

Mục Thu ngồi trên bàn cơm một mình, vẻ mặt vẫn hơi ngơ ngác. Cô mở to mắt, mặt không cảm xúc nhét thức ăn vào miệng, không rên một tiếng.

"Phu nhân?" Chuy Danh e dè gọi.

"Tôi không phải phu nhân." Mục Thu vẫn tiếp tục nhét thức ăn, sau một lúc lâu mới đột ngột đáp lại một câu.

"Phu nhân?"

"Tôi vốn không phải là phu nhân." Không để ý tới một đám người bên cạnh đang kinh ngạc và kinh hoảng, cô vẫn tiếp tục: "Cho tới bây giờ đều không phải." Sau đó cô tiếp tục nhai đồ ăn, thẳng tới khi ăn xong mới đứng lên, mặt không chút thay đổi đi lên lâu.

Dưới lầu, đám người làm trong Sơ gia hai mặt nhìn nhau, luống cuống tay chân. Trong chớp mắt đã xảy ra thật nhiều chuyện, ra xa khỏi trí tượng tượng của họ. Bọn họ nhìn Chuy Danh cầu cứu. Nhưng dáng vẻ Chuy Danh lúc này cũng không hơn họ là bao.

Một đêm này, Sơ gia yên ắng đến mức khiến người ta cảm thấy bất an.

Sáng hôm sau, Mục Thu xuống lầu, trong tay còn kéo cái thùng.

"Phu nhân? Cô muốn đi đâu?" Người trong Sơ gia vốn đang rất bất an, lại vì hành động này của Mục Thu mà càng thêm khủng hoảng

"Tôi muốn về nhà." Người khởi xướng mọi chuyện đã trở lời như thế.

"Phu nhân cô muốn về nhà?! Nhưng còn tiểu thư thì làm sao đây?!"

Mục Thu cười khổ. "Bây giờ nàng đã ghét tôi lắm luôn rồi......" Tạm dừng, nói không được nữa. Rũ mắt, thấp giọng nói tiếp: "...... Tôi cũng thật sự không muốn quản nàng nữa......"

Mọi người cả kinh.

"Phu nhân?! Cô đừng nói như vậy chứ. Tiểu thư chỉ nhất thời xúc động mới có thể nói thế thôi, đợi tiểu thư hết giận, rất nhanh sẽ ổn mà! Tiểu thư không phải thật sự ghét phu nhân đâu!"

"Đúng rồi đúng rồi! Chờ thêm vài ngày tiểu thư nhất định sẽ trở về!"

"Đúng vậy đúng vậy, phu nhân cô đừng giận tiểu thư mà. Cô mà đi rồi, đến lúc tiểu thư về lại không thấy phu nhân, nhất định tiểu thư sẽ đau lòng lắm!"

Mọi người tranh nhau mà nói. Khuyên, hận mình không thể sanh ra thêm mấy cái miệng nữa. Cũng hận không thể động thủ bám chặt lấy Mục Thu ngay lúc này.

"Bọn tôi không thể làm lành nữa rồi." Nghe mấy người không ngừng lảm nhảm bên tai, Mục Thu cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Bọn tôi không thể trở lại như lúc ban đầu nữa...... Không phải tôi nhất quyết muốn đi, mà là lần này Đông Đông sẽ không chịu."

Lời cô nói không đầu không đuôi, đa số mọi người nghe chả hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ sững ở đó, không biết là đang tự hỏi ý nghĩa trong lời nói của Mục Thu hay là đang phân vân có nên trực tiếp thể hiện rằng mình nghe không rõ không.

Chuy Danh hiểu được đại khái, vì thế nàng nhỏ giọng hỏi một câu: "Vì sao?"

Mục Thu cười khổ nói: "Bởi vì thứ nàng muốn, tôi không cho được. Tôi cũng muốn cho, nhưng tôi thật sự không cho được......" Cô không có gan cho, cô không có gan chịu đựng những lời thêm mắm dặm muối của thiên hạ.

Thích sao? Không thích sao?

Nhưng thích thì thế nào chứ? Cô không phải Sơ Đông, cô không thể như Sơ Đông, không để ý đến hậu quả mà nói ra lời thích. Cô đã qua cái tuổi hành động mà không màng hậu quả rồi. Cô không thể không lo lắng, lo lắng rất nhiều nữa là. Lo lắng hậu quả khi nói ra những lời đó, lo lắng người khác chỉ trỏ.

Thật ra cô có thể không để ý đến những thứ đó lắm, nhưng cô còn chưa đạt tới cảnh giới hoàn toàn không màng tới thứ gì được.

Có vẻ cô dũng cảm hơn một số người, nhưng cô không có can đảm đến nhường đó. Cô cũng sẽ sợ, cô cũng sẽ nghĩ nhiều.

Cho nên thứ Sơ Đông muốn, cô rất muốn cho, nhưng muốn cho không có nghĩa là cô có đủ can đảm để cho.

"Tôi thật sự...... không cho được." Cô nói với vẻ cực kỳ ủ rũ, thậm chí còn chứa một ít tuyệt vọng.

Cô cúi đầu, kéo thùng, từng bước rời khỏi Sơ gia.

Trốn tránh hoặc là bỏ mặc, cũng không là cách giải quyết vấn đề, nhưng không phải ai cũng có đủ can đảm để đối mặt.

- --

Lúc Mục Thu xuất hiện ở Mục gia, thực sự làm Mục mụ mụ đứng trong nhà hoảng sợ.

Con gái đứng ngoài cửa, cái mặt thì như mèo con bị người ta vứt bỏ, khiến người làm mẹ như bà không cách nào không hoảng sợ.

"Tiểu Thu? Sao tự nhiên con lại về đây? Có chuyện gì rồi sao? Sao về mà không gọi cho mẹ trước?!" Bà vừa hỏi, tay thì vội vàng cầm cái thùng trong tay Mục Thu.

"Con quên......" Mục Thu cười, để mặc mẹ ôm cái thùng kia, cô chỉ từ từ đi theo sau mẹ vào trong nhà. Nhưng cô không hề ý thức được rằng, nụ cười trên mặt cô lúc này, so với khóc còn muốn khổ sở hơn.

Là gặp vấn đề ở Sơ gia rồi.

Nhưng Mục mụ mụ không dám hỏi Mục Thu. Cũng thật sự không nỡ hỏi.

Bà làm bữa sáng cho Mục Thu, sau đó dọn dẹp sơ phòng cho Mục Thu. Tuy rằng đã lâu Mục Thu không có về, nhưng phòng của cô vẫn được dọn dẹp thường xuyên, sắp xếp một chút là có thể ở được.

Bưng bữa sáng lên, Mục mụ mụ im lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn Mục Thu ăn.

"Ba đâu rồi ạ?"

"Hôm nay ổng không có tiết, bị mẹ đuổi ra trông tiệm rồi." Mục mụ mụ trả lời.

"Vậy ạ~~" Mục Thu tiếp tục cúi đầu ăn. . Truyện Huyền Huyễn

"Mẹ phải đưa cơm cho ổng rồi, Tiểu Thu con muốn đi theo không, hay là ở nhà nghỉ ngơi?"

"Dạ...... Con muốn ngủ."

"Cũng được, phòng đã chuẩn bị xong rồi, con ăn xong thì đi ngủ đi. Mẹ sẽ về nhanh thôi."

"Dạ." Mục Thu đột nhiên cảm thấy thực mỏi mệt. Đã lâu lắm rồi cô không thấy mệt mỏi như vậy. Kỳ thật trước kia cô cũng có mỏi mệt, nhưng cô lại không cảm giác được.

Không cảm giác được là vì không ai có thể cho cô chỗ dựa.

Sơ Đông quá nhỏ, mà cô thì lại không tìm thấy ai có thể dựa vào được. Không ai có thể giống như mẹ của mình, làm cho bản thân có thể tin tưởng như vậy.

Bởi vì mẹ, là người duy nhất trên thế giới này, chân chính chưa bao giờ yêu cầu bạn hồi báo, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý trả giá cho bạn. Là người sẽ không bao giờ tính toán so đo với bạn.

"Dạ, vậy mẹ đi nhanh đi rồi về." Mục Thu đột nhiên nói như vậy, cảm thấy bản thân sắp khóc đến nơi rồi.

"Mẹ chờ ba con ăn xong rồi sẽ về." Bà nói xong, dọn chén đũa Mục Thu ăn xuống, lại nói: "Mệt thì lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ về rồi sẽ lên ngay."

"Dạ. Mẹ đi nhanh đi rồi về." Cô nói rồi bước lên lầu, cũng không khóa cửa phòng mà cứ như vậy nằm xuống giường ngủ luôn.

Mục mụ mụ đi theo lên, sau đó giúp Mục Thu đóng cửa phòng, rồi mới đi ra ngoài.

Kỳ thật Mục Thu không cách nào ngủ, vẫn đều mông mông lung lung. Mọi chuyện cứ quanh quẩn trong đầu.

- --

"Rốt cuộc chị thật là không biết, thật là ngu ngốc, hay là chị đang giả ngu, hay là, căn bản là không muôn đối mặt!? Hoặc là ngay từ đầu chị vẫn luôn đùa giỡn tôi!?"

...

"Mục Thu, chị đừng rời bỏ tôi......"

...

"Chị có biết, rõ ràng chị biết! Nhưng chị lại không muốn đối mặt, chị là đang giả ngu!"

...

"Mục Thu...... Mục Thu là người tốt nhất, là người tốt nhất trên thế gian này......"

...

"Mục Thu, để tôi mát xa cho chị nha!"

............

"Chị chuyển tới đây ở với tôi đi ~~~"

......

"Chị, chị... Mục Thu là đồ ngu ngốc! Tôi ghét chị nhất! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa!"

...

Chẳng lẽ như bây giờ không tốt sao? Như bây giờ thật sự không tốt sao? Tại sao nhất định phải nói rõ ràng? Tại sao chứ?

............

Cửa phòng phát ra tiếng kêu khe khẽ, có người vào.

Bước chân rất nhỏ, rất cẩn thận đi đến bên giường của Mục Thu, nhẹ nhàng giúp Mục Thu sửa lại chăn, lại xoa đầu Mục Thu, sau đó không làm gì nữa, cứ như vậy im lặng ngồi bên giường của Mục Thu.

Là mẹ......

Mục Thu không dám mở mắt ra. Cô từ từ nhắm chặt hai mắt, cảm giác trong mắt mình có nước mắt gần như sắp trào ra. Cô sợ bị mẹ nhìn thấy. Cô chẳng dám cử động dù chỉ là chút xíu.

Nhưng lúc này cô thật muốn ôm mẹ một cái, giống như bà đã ôm cô khi xưa.

Lúc bạn gặp khó khăn nhất, người mà bạn nhớ đến trước tiên, chính là mẹ. Mặc kệ bạn vẫn còn nhỏ, hay là khi bạn đã trưởng thành, đều như vậy.

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai nha nha nha~~~~~ Sáng nay trời mưa, sau đó lúc mỗ Bổn lái xe, bị một tảng đá nện trúng, chảy rất nhiều máu~~~~ chân gãy, chân thọt.

Sau đó lúc em gái mỗ Bổn tắm, lỡ đạp trúng vỏ dưa hấu, kết quả bị trượt ngã, tay bị nứt xương.

Mẹ của Mỗ Bổn cũng bị bệnh ~~~

Gần đây, nhà của Bổn thật là xui xẻo quá đi?

Rốt cuộc là chọc tới sao thái tuế gì nha nha nha nha......

Kỳ thật chương này mỗ Bổn đã muốn viết từ lâu, viết tặng mẹ mỗ Bổn. Mẹ yêu ơi ~~~ Tuy rằng mẹ rất hay lải nhải, tuy rằng mẹ luôn thích mắng con, tuy rằng đôi khi mẹ thật sự có hơi 'bệnh bệnh' (nguyên văn là 'có tố chất thần kinh':3), nhưng mỗ Bổn vẫn rất yêu mẹ~~~

- ------

Editor có lời muốn nói: Đáng lý ra, chương này nên dời đến ngày của mẹ nhỉ?:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.