Tháng 4, những cái nắng dần oi bức báo hiệu mùa hè đang đến. Thế mà đã 3 tháng trôi qua từ cái ngày tôi lên xe hoa, cuộc sống bình yên của hai vợ chồng tôi vẫn cứ thế tiếp diễn.
- Hà lu cưng, dạo này sao rồi? - Nhỏ Trân đập vai tôi một cái rõ đau hỏi.
- Em vẫn chưa chết thưa chị. Còn nữa, em không sướng như chị đâu ạ, chị làm ơn làm phước bớt đi chơi giùm em cái. Về công ty giải quyết công việc giúp tui đi.
- Tao đi có mấy bữa qua Hàn mà làm quá hà. Thôi nguôi giận đi, tao có mua quà cho mày nè. Có kim chi, nhân sâm với một số mỹ phẩm để mày ngày càng đẹp gái đó cưng.
- Cảm ơn mày nhiều nghen. Mà đợt hàng mới ông Nhật giải quyết sao rồi. - Nhận những món quà của Huyền Trân, tôi nói vào chuyện chính.
- Tối nay tới. Anh Nhật của tao đã sắp xếp thì mày cứ yên tâm, đảm bảo chất lượng. - Huyền Trân cao giọng khen ngợi.
Anh Nhật-Trần Long Nhật: Người con trai đã gây thù với Huyền Trân ở khu giải trí tại Nhật bản, đồng thời chính là vị hôn phu của nó bây giờ. Không thể phủ nhận một điều rằng, hầu hết những người con trai chúng tôi quen biết đều có lợi cho công việc hiện tại, anh Nhật cũng không ngoại lệ. Anh ấy hiện đang là tổng giám đốc công ty Mokachi-Một trong số các công ty sản xuất vật liệu xây dựng có tiếng tại Nhật. Nhưng ít ai biết rằng, song song với công việc chính, công ty này còn có nghề tay trái là chế tạo vũ khí.
Nhiều năm qua tôi luôn lo lắng về vấn đề này. Hàng năm, số tiền dùng để trang bị vũ khí cho anh em là con số không nhỏ. Từ khi có anh Nhật, số tiền này rút gọn đi không ít. Anh ấy không cho không chúng tôi, chỉ là giá cả khá 'mềm' so với người khác, nhưng thế cũng quá đủ.
- Mày nên học tập ổng đi, nghiêm túc làm việc vào. Không thì như tao chẳng hạn, chứ mày cứ lông bông thế này thì sao tao dám tách công ty đây.
- Tính tao thì mày hiểu rồi đấy, không ở yên một chỗ được đâu. Cơ mà... Tách công ty? Chuyện này là như thế nào? Sao tao chưa nghe gì vậy. - Trong giọng nói của Trân có phần ngạc nhiên, chắc có lẽ vì tôi chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
- Việc này tao chỉ mới nghĩ đến trong thời gian gần đây thôi. Đã 4 năm rồi, 4 năm chúng ta cùng kề vai sát cánh cùng các anh em gây dựng công ty được như ngày hôm nay. Tao nghĩ đã đến lúc bọn mày có sự nghiệp của riêng mình, vì thế tao quyết định tách công ty thành 5 phần. Chúng ta mỗi người một phần, không ai thua kém nhau cũng như không còn quan hệ cấp trên cấp dưới nữa.
- Mày nói thế có ý gì? Có chuyện gì thì cũng phải 5 người cùng bàn bạc, không phải chỉ có mình mày mới có quyền quyết định. - Huyền Trân có vẻ sẽ phản đối việc này gay gắt đây.
- Ok, việc này sẽ để sau giải quyết, khi chúng ta có đủ 5 người.
- Thôi được, nhưng mà tao thấy dạo này team mình khó tụ hội đông đủ lắm. - Nói vậy tôi mới để ý. Dạo này gặp nhau không con kia vắng thì tới con nọ. Toàn là vì mắc đi chơi với trai, không thì lại du lịch đâu đó rồi lại mua cả núi quà về phân phát cho mọi người.
- Tao đã nói rồi, bọn bây cứ cưới về quách như tao đi. Hết hẹn hò, hết lông nhông đâu đó vì bên cạnh đang có một người mình quan tâm chăm sóc, còn...
- Được gặp người mình yêu mỗi tối trước khi đi ngủ và sau khi tỉnh giấc, sướng chết đi được chớ gì.
- Sai, còn về làm việc cho tao nè.
- Hừ! Công việc thì làm không hết mà đòi tách công ty, mày hay quá đó nha. - Ui da! Không ngờ nó cũng có tuyệt chiêu 'Tấn công người thần chưởng' lợi hại như Hồng Ánh vậy.
Khi tôi và Trân đang vật nhau trong phòng làm việc thì ba đứa còn lại nhào vào phòng, sút hai đứa tụi tôi mỗi đứa một hướng.
- Omg! Bọn bây làm gì thế. Định phá nát phòng để đập lại xây mới hả? - Phương Ngọc cảm thán kêu lên.
- Chắc bọn nó khởi động buổi sáng thôi ấy mà, đúng không Ngân? - Hồng Ánh cũng tham gia góp vui.
- Ukm, tao cũng nghĩ vậy, chắc chỉ là thư giãn gân cốt ý mà. - Bảo Ngân hoàn toàn đồng tình với Ánh.
- Thư giãn đầu bọn mi. Hai ta là đang quyết đấu trong một trận hỗn chiến mà cả hai bên đều tổn thất nặng nề, bất phân thắng bại. Nhà chính đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt sau cuộc tàn phá quá khốc liệt của quân địch. - Cuộc trần thuật của một gamer lâu năm trong nghề phát biểu.
- Thế thì tiếp đó ra sao. Ai thắng? - Nhỏ Ngọc tò mò hỏi.
- Thì đang chiến quyết liệt thì bị bọn bây cắt mạng thế nên hai bọn tao đều thoát trận. - Tôi kết thúc câu chuyện trong sự tiếc nuối vì mình sắp chiến thắng trong cuộc chiến lần này.
- Ồ vậy sao. Bọn tao không biết, xin lỗi nghen. À mà mày biết tin gì chưa Tiên? - Hồng Ánh hỏi, đương nhiên là tôi lắc đầu.