Lâm Mộc Báo Thù

Chương 10: 10: Vận Mệnh Do Chính Mình Kiểm Soát




Bằng Gia thấy vậy thì cảm thấy ông ta hình như hoa mắt rồi.
Lâm Mộc chỉ gõ ngón tay vào không trung, vậy mà cái bình vỡ tan không còn một mảnh, thủ đoạn này...!có quá khoa trương không?
Khi Bằng Gia nhìn Lâm Mộc lần nữa, trong lòng ông ta có một tia sợ hãi.
Nếu Lâm Mộc thật sự dùng cách này đối với ông ta, hậu quả sẽ như thế nào?
“Muộn rồi, Bằng Gia, tôi cũng nên đi rồi.”
Sau khi Lâm Mộc để lại số điện thoại cho Bằng Gia, liền đứng dậy rời đi.
Lâm Mộc tin rằng sự uy hiếp vừa rồi là đủ.
Sau khi Lâm Mộc rời đi.
“Hoa La Hán, vừa rồi cái gì mà giải phóng nội lực? Còn nói cái gì mà Thiên Chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy!” Bằng Gia vội vàng hỏi.
Những điều này, Bằng Gia không biết!
“Bằng Gia, theo tôi biết, những người tụ khí nội lực thành công, đã là cường giả dựa vào sức mạnh và kỹ năng rồi, giải phóng nội lực thành công lại càng mạnh hơn, đó là sự tồn tại mạnh mẽ, được tôn sùng là Thiên Chủ!"
“Lúc trước anh ta đánh bại tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta chỉ là cao thủ có thể tụ khí nội lực, nhưng vừa rồi phương pháp của anh ta rõ ràng đã đạt tới trình độ đáng sợ khi giải phóng nội lực!” Giọng nói của Hoa La Hán run lên, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi.
Trong lòng anh ta biết, nếu như vừa rồi Lâm Mộc muốn giết anh ta, anh ta nhất định sẽ chết!
“Thì ra là như vậy.” Bằng Gia đột nhiên gật đầu, vừa rồi ông ta quả thật đã được trải nghiệm sức mạnh kinh hãi khi giải phóng nội lực.
Hoa La Hán lại thở dài một hơi: "Tôi luôn cho rằng những thứ này là do sư phụ khoác lác, nhưng hiện tại tôi đã biết, tôi...!Đúng là kiến thức hạn hẹp, hôm nay Hoa La Hán tôi đã được mở to mắt."
Sau đó anh ta nhìn Bằng Gia nghiêm nghị nói: “Bằng Gia, người như vậy không thể làm mất lòng được!”
Anh mắt Bằng Gia thâm thúy nhìn ra ngoài cửa: :”Không ngờ một người như vậy lại xuất hiện ở Kim Châu nhỏ bé của tôi, không ngờ vị thiếu gia rác rưởi đã biến mất trong năm năm, thật sự...!đã trở thành cái gọi là Thiên Chủ sao?"

Bằng Gia đã hạ quyết tâm rồi, Lâm Mộc này, nhất định không được đắc tội!
Con trai ông ta đã bị tàn phế, ông ta chỉ có thể tự gánh chịu hậu quả.
Ai bảo con trai ông ta lại chọc đến một nhân vật lợi hại như vậy chứ.
...
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi biệt thự liền đi tới ven sông bên ngoài biệt thự, ngẩng đầu nhìn phía trước.
“Tôi, Lâm Mộc, hiện tại rốt cuộc có thể tự mình giải quyết mọi chuyện!” Trên mặt Lâm Mộc hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trước đây ở Kim Châu, anh chỉ biết tiêu tiền và vui vẻ chứ không có năng lực gì, kể từ khi nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc thấy mình không làm được gì, vô dụng.
Cảm giác thất bại đó, Lâm Mộc chưa bao giờ quên!
Khi phát hiện ra bản thân là một kẻ thất bại, đó là một điều rất tàn nhẫn.
Hôm nay, anh đã giải cứu thành công em gái của mình, và anh đã có đủ khả năng để bảo vệ gia đình của mình.
Và khi đối mặt với một nhân vật mạnh mẽ như Bằng Gia, anh không cần dựa vào bất cứ ai, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết vấn đề!
Loại cảm giác tự mình xoay chuyển tình thế này khiến Lâm Mộc cảm thấy rất vui vẻ!
Vất vả năm năm trên núi không phải là vô ích.
Cuối cùng anh cũng có thể kiểm soát vận phận của chính mình!
...
Những gia đình sống ở thị trấn tồi tàn.
Một chiếc Audi A6 đỗ ở bên đường.
Ngõ nhỏ bên kia đường chính là nhà của Lâm Mộc.
Nhưng A Bính và Lâm Lê vẫn ngồi trên xe không vào nhà.
Bởi vì Lâm Lê cứ khóc suốt, A Bính sợ rằng sau khi cô ấy về, cha mẹ Lâm Mộc sẽ lo lắng.
"Anh Bính, anh nghĩ anh trai của em...!anh ấy có quay lại không? Tất cả là lỗi của em...!Tất cả đều là lỗi của em, chính em đã làm liên lụy đến anh trai.

Anh ấy ...!Anh ấy vừa trở về Kim Châu ..." Lâm Lê ngồi trong xe, khóc như mưa.
Cảm giác khó chịu và tự trách đang quấn lấy Lâm Lê, anh trai cô là vì cứu cô nên mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
“Lâm Lê, đừng lo lắng!” A Bính nở một nụ cười an ủi cô ấy.
Tuy A Bính nói như vậy, nhưng chính anh ta cũng lo lắng muốn chết.
Bởi vì anh ta không thể tưởng tượng được, Lâm Mộc làm sao có thể sống sót khi một mình đi gặp Bằng Gia?
Lần này đúng là thập tử nhất sinh!
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại, Lâm Mộc xuống xe.
"Lâm Lê! Nhìn xem, là anh trai của cô!"
A Bính nhìn thấy Lâm Mộc, lập tức vui vẻ.
“Anh trai!”

Lâm Lê ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên là Lâm Mộc!
Cô dụi mắt trước, sau đó vui vẻ mở cửa xe lao về phía Lâm Mộc.
"Thật tuyệt vời! Anh trai, anh thật sự còn sống trở về!"
Lâm Lê nhào vào vòng tay của Lâm Mộc và khóc vì sung sướng.
“Em gái ngốc, anh đã nói là không sao đâu.” Lâm Mộc cười đầy vui vẻ.
"Anh à, tất cả đều là lỗi của em.

Nếu em không đến KTV làm việc vào kỳ nghỉ hè thì đã không xảy ra chuyện như thế này.

Em ...!em chỉ muốn kiếm thêm tiền cho gia đình thôi." Lâm Lê vẫn cảm thấy tự trách mình.
"Em gái, là anh trai có lỗi với em.

Gánh nặng gia đình lẽ ra anh phải gánh vác, nhưng anh đã biến mất năm năm, cho nên em mới phải chịu khổ thế này."
Lâm Mộc nhẹ nhàng nói tiếp: "Giờ anh đã trở về rồi, sau này nghỉ hè đừng đi làm nữa, anh sẽ gánh vác gia đình này, em hãy chăm chỉ học tập đi.”
Lâm Lê ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, chớp chớp mắt, ngừng khóc và nói: “Anh à, anh so với trước kia thật sự rất khác!”
A Bính cũng vội vàng xuống xe chạy tới.
“Anh Mộc, anh không bị thương chứ?” A Bính vừa nói vừa kiểm tra xem Lâm Mộc có bị thương gì không.
“A Bính, cậu không cần phải xem, tôi không sao.” Lâm Mộc cười.
“Nhưng ...!Nhưng anh đã đánh tàn phế con trai Bằng Gia, vậy mà anh vẫn có thể trở về an toàn từ nhà của ông ta.

Anh đã làm thế nào vậy, anh Mộc?" A Bính vẫn cảm thấy khó tin.
Thật khó tin khi có thể một mình vào hang ổ của Bằng Gia và trở về an toàn.

“Tôi đã nói là tôi có cách rồi mà, bây giờ cậu tin chứ?”
“Tin, tin, tin, Anh Mộc, em thực sự ngưỡng mộ anh!” A Bính giơ ngón tay cái lên.
Chỉ cần khả năng giải quyết ổn thỏa của Lâm Mộc và an toàn trở về, điều này đã hoàn toàn khiến A Bính nhìn Lâm Mộc đầy ngưỡng mộ!
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi, A Bính cũng vào nhà ăn cơm đi.” Lâm Mộc nói.
"Anh Mộc, hôm nay anh về đoàn tụ với gia đình, em sẽ không làm phiền.

Em sẽ đi thăm dò chuyện anh đã giao cho em càng sớm càng tốt." A Bính nói.
“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi, nếu có tin tức thì gọi cho tôi.” Lâm Mộc vẫy tay tạm biệt.
...
Sau khi trở về nhà, mẹ của Lâm Mộc đã dọn sẵn một bàn các món ăn, đang chờ Lâm Mộc và Lâm Lê.
Không ai nói gì về những gì đã xảy ra tối nay, để không làm cha mẹ lo lắng.
Lần này thái độ của cha đối với Lâm Mộc đã dịu đi một chút, ít nhất ông không có trực tiếp đuổi Lâm Mộc đi, nhưng ông vẫn tỏ vẻ không vui như trước.
Trong bữa ăn, Lâm Đại Sơn rốt cuộc cũng chủ động nói.
“Lâm Mộc, trưa nay anh ra ngoài, tìm việc thế nào?”
“Vẫn chưa tìm được.” Lâm Mộc vừa ăn vừa trả lời.
Lâm Đại Sơn hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tôi biết rồi! Anh không có kỹ năng gì đặc biệt cũng không biết rửa bát, còn dám ra ngoài tìm việc, ai thuê cậ chứ?"
"Ba, anh trai hiện tại đã khác.” Lâm Lê nhanh chóng nói đỡ cho Lâm Mộc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.