Lâm Mộc Báo Thù

Chương 1020



Phải biết rằng, hiện giờ khu vực quanh biển chính là cấm khu của nhân loại.  

Bởi vì số lượng Thú biến dị ở đó vô cùng vô cùng nhiều, thậm chí hiện nay đã phát hiện Thú biến dị cấp S sinh sống trong biển.  

Bình thường căn bản sẽ không có tu sĩ nào chạy đến đó săn giết Thể biến dị.  

Advertisement

Bởi vì thực sự quá nguy hiểm.  

La Văn Thành lập tức nhắc nhở: “Lâm Mộc, săn giết Thể biến dị trong biển là một việc vô cùng nguy hiểm.”  

Advertisement

“Tôi biết, chúng ta sẽ không đi tới mấy chỗ sâu, chỉ loanh quanh gần bờ thôi, như vậy mức độ nguy hiểm cũng sẽ không cao bằng việc đi vào khu vực biển sâu.” Lâm Mộc nói.  

Lâm Mộc lại nghiêm túc nói thêm: “Huống hồ chúng ta đã đến cảnh giới Kết Đan, nếu chỉ dựa vafo việc săn giết Thể biến dị cấp B, C, D, vậy thì tốc độ kiếm được chiến lợi phẩm quá chậm, mạo hiểm và thu hoạch luôn luôn song hành với nhau, muốn kiếm được càng nhiều thì nhất định phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm.  

Nếu ở Linh Ý Cảnh, Linh Phách Cảnh, thu hoạch khi săn giết được một Thể biến dị cấp B cũng đủ khiến người đó cảm thấy vô cùng phong phú.  

Thế nhưng tới Kết Đan Cảnh, số Liên minh tệ cần dùng để tăng lên một cấp chính là con số trên trời.  

Đối với Kết Đan Cảnh mà nói, số tiền dựa vào săn giết Thể biến dị cấp thấp mang lại quả thực quá là ít ỏi.  

Cho dù có năng lực săn giết Thể biến dị cấp A, thế nhưng cũng chẳng dễ dàng gặp được chúng.”  

Thẩm Trạch Thiên suy tư một lúc, nói: “Ừm, tôi tán thành cách nói của Lâm Mộc, muốn kiếm được nhiều thì phải chấp nhận mạo hiểm.”  

Từ sau khi Thẩm Trạch Thiên bước vào Kết Đan cảnh, anh taa cũng từng mấy lầ đi ra ngoài săn giết Thể biến dị.  

Mà số tiền lời anh ta kiếm được trong một tháng cũng chỉ có hơn một vạn.  

Dựa theo hiệu suất này, Thẩm Trạch Thiên biết nếu muốn góp đủ tài nguyên để bước vào Kết Đan cảnh trung kỳ là chuyện vô cùng xa với.  

Muốn nhanh thì phải chấp nhận nguy hiểm!  

Sau đó Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc, nói: “Sư đệ, anh đi cùng cậu!”  

Thẩm Trạch Thiên cũng là một người dám mạo hiểm.  

“Được! Sư huynh, cứ quyết định như vậy nhé!” Lâm Mộc cười nói.  

Sau đó Lâm Mộc nhìn về phía La Văn Thành, nói: “Lão La, laafn này anh đừng đi, tôi chuyển cho anh năm mươi vạn Liên minh tệ, công thêm số Liên minh tệ anh tích lũy mấy năm nay, anh dùng số tiền đó đi đổi Bồi Nguyên Đan rồi ở lại Liên minh tu luyện, tranh thủ trùng kích Kết Đan Cảnh.”  

La Văn Thành còn chưa bước vào Kết Đan Cảnh, nếu như để anh ta đi cùng thì đối với anh ta mà nói điều này sẽ rất nguy hiểm.  

“Như vậy sao mà được, Lâm Mộc, năm mươi vạn Liên minh tệ không phải con số nhỏ đâu!” La Văn Thành lập tức xua tay từ chối.  

“Vậy thì coi như tôi cho anh mượn trước, được không? Tôi đã hỏi thăm Phó minh chủ Hồ rồi, số lượng Bồi Nguyên Đan chỉ còn lại mấy viên, nếu anh không mau đổi, chờ đến khi kiếm đủ tiền sơ rằng Bồi Nguyên Đan đã sớm bị đổi sạch rồi.” Lâm Mộc nói.  

Sau khi La Văn Thành nghe vậy thì cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.