Lâm Mộc Báo Thù

Chương 154: 154: Không Ai Dám Hé Răng Nửa Lời




Căn phòng yên lặng tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân Lâm Mộc.

“Tôn Thượng Minh, thực ra hôm nay tao tới đây vì mày.” Lâm Mộc đặt tay lên vai Tôn Thượng Minh.

Tôn Thượng Minh bị Lâm Mộc đánh lên vai cũng không hề nhúc nhích, bởi anh ta hiểu rõ, đến Văn Kiệt đạo nhân còn đánh không lại Lâm Mộc, anh ta động tay hay không thì có gì khác biệt?
Advertisement
“Nhắm vào tao? Ý mày là gì?” Mặt Tôn Thượng Minh tái mét.

“Ý tứ chính là, tìm mày để báo thù!” Lâm Mộc vừa dứt lời, tay liền giơ lên rồi phát kích khiến Tôn Thượng Minh ngất đi.

Sau đó anh nhấc anh ta lên, đi ra ngoài.


Mấy phú thương trong phòng chỉ ngồi ngây tại chỗ, lặng lẽ nhìn Lâm Mộc xách Tôn Thượng Minh đi.

Không ai dám hé răng nửa lời.

Đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Tôn, giờ đây còn là người cầm lái con thuyền kinh doanh của nhà họ Tôn, cứ vậy mà để người ta bắt đi vậy ư?
Khi Lâm Mộc rời đi, đám phú thương đều thở dài nhẹ nhõm, may sao Lâm Mộc không kiếm chuyện với họ.

Dù vậy, bọn họ đều phát hiện ra lưng áo mình đã ướt đầm, quả thực chiêu thức mà Lâm Mộc thi triển quá dọa người!
Văn Kiệt đạo nhân nằm trên đất đỡ ngực, nói giọng yếu ớt: “Ông chủ Quế, ông mau sắp xếp người cáng tôi về Kim Trì Quan, tôi phải lập tức...!lập tức báo cho sư phụ!”
“Được được” Ông chủ của Thục Nhã Trai tức thì phái 4 nhân viên cửa tiệm lái xe đưa Văn Kiệt đạo nhân về Kim Trì Quan.

Sau khi Văn Kiệt đạo nhân được cáng ra khỏi phòng.


“Haha, tốt lắm! Đáng đời Tôn Thượng Minh, anh ta ngông cuồng bá đạo cho lắm vào, lần này phải chịu thiệt rồi!” Mai Tổng đứng dậy khen hay trước tiên.

Mấy phú hào có mặt trong phòng cũng vui sướng khi Tôn Thượng Minh gặp họa.

“Vị cao nhân ban nãy nói muốn tìm Tôn Thượng Minh báo thù, cậu ta bị bắt đi như vậy, chưa biết chừng lành ít dữ nhiều!” Một ông chủ hói đầu nói.

“Hừ, tốt nhất là cậu ta mất mạng luôn đi, giờ chuyện làm ăn của nhà họ Tôn đều do Tôn Thượng Minh quản lý, nếu cậu ta chết, nội bộ nhà họ Tôn sẽ bát nháo lên trong thời gian ngắn, chưa biết chừng chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội cướp vài mối làm ăn!” Mai Tổng nói.

“Đúng rồi, vị cao nhân ban nãy rốt cuộc là ai nhỉ? Mấy người các ông có ai quen cậu ta không? Đến đệ tử đắc ý của Vũ đạo trưởng còn thất bại ê chề, đạo pháp của cậu ta quả là thâm sâu khó lường nhỉ!” Một phú hào nói.

“Không quen.” Tất cả ông chủ ngồi đây đều lắc đầu.

“Cũng không rõ vị cao nhân ban nãy và Vũ đạo trưởng, ai lợi hại hơn, Văn Kiệt đạo nhân bị đánh thảm hại như vậy, nhất định sẽ về tìm Vũ đạo trưởng cầu cứu.”
“Đệ tử đắc ý của Vũ đạo trưởng bị đánh trọng thương, Tôn Thượng Minh thì bị bắt cóc, Vũ đạo trưởng nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ e Ninh Đô thời gian tới sẽ nổi sóng to gió lớn, nếu được vậy thì thú vị quá!”
“Dù sao đạo pháp của Vũ đạo trưởng cũng được công nhận là đứng đầu Giang Nam, nếu ông ta đối phó với vị cao nhân ban nãy, chỉ e cao nhân cũng không phải đối thủ của Vũ đạo trưởng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.