Lâm Mộc Báo Thù

Chương 231: 231: Lương Siêu Ở Lầu Mấy”




Giám đốc Mai ra lệnh một tiếng, dẫn đầu xông vào khách sạn.

"Xông lên!"
Những tên bảo an này liền tranh nhau chen lấn chạy vào khách sạn Kim Loan, ai cũng muốn tìm ra trước để có thể có được tiền thưởng.

Advertisement
Trong sảnh lớn của khách sạn.

Quản lý khách sạn nghe chuyện cũng vội đưa hai mươi mấy tên bảo an vội vàng chạy tới sảnh lớn.

Lúc đến bọn họ cũng vừa hay gặp được Giám đốc Mai đang dẫn người xông vào.

"Các người là ai? Các người muốn làm gì? Nơi này chính là khách sạn Kim Loan đấy, ông chủ của chúng tôi là Lương Đức Quảng đấy!" quản lý khách sạn vội vàng nói.

"Mù mắt chó, ông đây là Mai Dụ!" Giám đốc Mai rống to.


"Giám đốc Mai?" Quản lý nghe được cái tên này lập tức giật mình.

"Giám đốc Mai, ngài....ngài muốn làm gì vậy, có chuyện gì thì ngài có thể bàn bạc với ông chủ của chúng tôi, không cần phải làm lớn chuyện như này đâu!"
"Bàn bạc cái rắm, nói! Lương Siêu ở lầu mấy phòng số mấy!" Giám đốc Mai hét lên làm vang vọng cả sảnh lớn.

"Giám đốc Mai ngài bớt giận, tôi lập tức liên lạc với ông chủ của chúng tôi, có chuyện gì thì cứ đợi ông chủ của chúng tôi đến đã, sau đó ngồi xuống bàn bạc, hiện tại đã là xã hội pháp trị rồi, ông chủ của chúng tôi cũng có chút quan hệ, nếu càng làm to chuyện thì cũng không tốt cho ai cả đúng không?" Quản lý nặn ra nụ cười.

"Tôi cho anh biết, chuyện hôm nay vẫn phải làm to!"
"Xông lên hết cho tôi! Phá cửa tìm người! Người nào dám ngăn cản thì cứ đánh!" Giám đốc Mai đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh.

Mấy tên bảo an sau lưng Giám đốc Mai nghe vậy, ngay lập tức như ong vỡ tổ lao vào.

Đám bảo vệ và giám đốc đang chắn đường lập tức bị đánh ngã nhào ra đất, đầu toác máu chảy, đám bảo vệ do Mai Tổng dẫn theo nhanh chóng tràn lên các lầu thông qua thang máy và thang bộ.

Mai Tổng không lao lên trước mà bước đến trước mặt tên giám đốc đang nằm dưới đất.


“Nói! Lương Siêu ở lầu mấy?” Mai Tổng ngồi xổm, kéo cổ áo tên giám đốc khách sạn lên.

“Mai Tổng đừng đánh nữa, thiếu gia Lương Siêu ở phòng trong cùng trên lầu mười tám.” Gã giám đốc tái mặt nói.

“Lầu mười tám, đi!” Mai Tổng ném gã giám đốc đi, sau đó lao đến lối vào thang máy với đám người/
“Giám đốc, giờ phải làm sao?” Đội trưởng đội bảo vệ mặt mày tái mét hỏi.

“Giờ tôi gọi cho ông chủ đây!” Tên giám đốc cuống quýt mò di động, định bụng gọi cầu cứu ông chủ của mình.

.....!
Lầu mười tám của khách sạn, trong phòng.

Lương Siêu xé toạc áo sơ mi của Thẩm Tịch Dương xong thì sực nhớ ra điều gì đó.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lấy ra một viên thuốc từ trên bàn, sau đó nâng ly rượu vang lên nuốt trôi viên thuốc.

“Thẩm Tịch Dương, mọi sự đã chu toàn, hôm nay em có số hưởng rồi, haha.” Lương Siêu phấn khích cười rồi nhào lên người Thẩm Tịch Dương.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.