Lâm Mộc Báo Thù

Chương 234: 234: “tôi Tôi Không Có Chống Lưng Gì Cả”




Lương Đức Quảng nhìn thấy con trai ông ta bị ấn giữ trên đất thì càng tức giận hơn.

Lương Đức Quảng xông tới chất vấn: “Mai Dụ, rốt cuộc ông có ý gì, mấy ngày trước chúng ta còn dùng cơm với nhau, hôm nay ông lại dẫn người tới đập phá khách sạn của tôi, còn đánh con trai tôi? Lập tức thả con trai tôi ra!”
Advertisement
Ngày thường gặp Mai Tổng, Lương Đức Quảng luôn tỏ vẻ niềm nở, dù sao sức ảnh hưởng của Mai Tổng ở Ninh Đô cũng lớn hơn ông ta, cho nên ông ta không dại gì đắc tội với Mai Tổng.

Nhưng vấn đề bây giờ không còn là đắc tội hay không, mà là Mai Tổng đến gây chuyện, còn đánh con trai ông ta.

“Lương Đức Quảng, con trai ông động đến tiểu thư Thẩm Tịch Dương, hôm nay e rằng cậu ta không có cơ hội được thả ra.” Mai Tổng nói.


Lương Đức Quảng nghe xong lời này, lập tức quay người nhìn về phía Thẩm Tịch Dương.

“Vị tiểu thư này, nhà cô có chỗ dựa nào không?” Lương Đức Quảng chất vấn Thẩm Tịch Dương đang quấn khăn tắm trên người.

“Tôi....!tôi không có chống lưng gì cả.”
Trong mắt Thẩm Tịch Dương, Lương Đức Quảng là phú hào có tài sản mấy tỷ nhân dân tệ, đối mặt với nhân vật lớn như này, cô ấy đương nhiên thấy căng thẳng.

“Hừ, chỉ vì một người phụ nữ không có chút chống lưng mà Mai Tổng ông đòi đập phá khách sạn của tôi, đánh con trai tôi, có phải quá đáng lắm không hả?” Lương Đức Quảng nói giọng âm vang, mặt ngày một sa sầm.

Lương Đức Quảng đã nhìn ra chút manh mối, khẳng định có đến tám phần là con trai ông ta ‘chơi’ người phụ nữ này, còn cô ta lại là người phụ nữ được Mai Tổng để mắt tới.

“Lương Đức Quảng, ông chết đến nơi rồi còn không biết tự lượng sức mình.” Mai Dụ lắc đầu cảm khái.

Lương Đức Quảng hít sâu một hơi, nói: “Mai Tổng, giờ tôi chỉ hỏi một câu, ông có thả con trai tôi ra không? Nếu ông thả người, tôi có thể lùi một bước.

Chuyện ông đập phá khách sạn và đánh con trai tôi, tôi có thể không truy cứu.”
Giọng nói của Lương Đức Quảng lập tức trở nên sắc bén: “Nếu tôi đã nhượng bộ mà ông không chịu đáp ứng, tôi nhất định sẽ điều động tất cả tiền tài, năng lực và mối quan hệ của mình để đấu với ông, dù tôi không mạnh bằng ông, nhưng tôi không tiếc bất cứ giá gì để liều mạng chiến đấu thì ông cũng chẳng được dễ chịu đâu! Cùng lắm cả hai đều bị tổn thương!”

Lương Đức Quảng ngỡ rằng, cách giải quyết của ông ta đã là nhượng bộ lắm rồi.

Mai Tổng lắc đầu cười: “Nói thật với ông, tôi không có quyền quyết định có thả người hay không, nếu ông thực sự muốn giao đấu thì cứ tung ra tất cả vốn liếng của mình đi.”
“Ông ....!ông..” Lương Đức Quảng tái mặt, giận sôi gan, ông ta đã nhượng bộ tới mức này mà Mai Dụ vẫn không chịu thả người ư?
“Được! Vậy thì hôm nay Lương Đức Quảng tôi quyết một trận sống mái với ông, ai cũng đừng mong được yên ổn!” Lương Đức Quảng quăng ra một câu rồi dứt khoát lấy di động gọi điện.

“Kiền Nhị Gia, tôi là Lương Đức Quảng, hôm nay Mai Dụ tới khách sạn Kim Loan của tôi đập phá, còn bắt giữ con trai tôi không buông, Nhị Gia, phải phiền ông ra mặt lần này rồi, được được, tôi ở đây chờ ông.” Lương Đức Quảng kính cẩn nói chuyện với người trong điện thoại.

Sau đó ông ta tiếp tục bấm số.

“Cháu trai, cậu gặp chút rắc rối, Mai Dụ chạy tới đập phá khách sạn của cậu, còn bắt giữ Lương Siêu không chịu buông tha, lần này cháu nhất định phải giúp cậu.”
Lương Đức Quảng cười nói tiếp: “Đúng đúng, giờ cậu ở Kim Loan, phiền cháu rồi.”

Cúp điện thoại xong.

“Mai Dụ, tôi mời Kiền Nhị Gia và Thư ký Ngô rồi, chốc nữa họ sẽ tới ngay thôi! Ông muốn điều động mối quan hệ nào thì nhanh tay nhanh chân lên!” Lương Đức Quảng sa sầm mặt nói.

“Thư ký Ngô là cháu trai của ông ư?” Mai Tổng hơi ngạc nhiên.

Lăn lộn trong giới kinh doanh Ninh Đô bao năm, Mai Tổng đương nhiên biết rõ Kiền Nhị Gia và Thư ký Ngô là ai.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.