Lâm Mộc Báo Thù

Chương 242: 242: Con Người Sao Có Thể Chống Chọi Với Thần Thánh




Lương Đức Quảng ngẩn người, dâng toàn bộ gia sản cũng không được ư? Thế chẳng phải là.

Lâm Mộc nhìn Lương Siêu: “Tao đã cảnh cáo mày rồi, nếu gia sản nhà mày đủ mạnh thì đến đối phó với tao, nhưng mày lại ra tay với chị Dương Dương, mày dám ức hiếp chị ấy như vậy thì chỉ còn đường chết thôi!”
Nói đến câu cuối, hai mắt Lâm Mộc dâng lên sát ý cuồn cuộn.

Nếu Lương Siêu giở thủ đoạn gì để đối phó với Lâm Mộc, chỉ cần Lương Đức Quảng dâng lên tất cả tài sản để chuộc tội, anh có thể chấp nhận mà tha thứ.

Advertisement
Nhưng bây giờ thì không được!
“Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!” Lương Siêu kinh sợ trợn trừng hai mắt.

“Không làm chuyện ngu ngốc thì sẽ không chết, kiếp sau mày phải nhớ rõ một chút!”
Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay, lòng bàn tay anh ngưng kết một đám sương trắng.

Sau đó Lâm Mộc quăng đám sương trắng ra, chỉ giây lát sương trắng đã hóa thành một đốm lửa, rồi biến thành quả cầu lửa rơi vào người Lương Siêu.


Phừng!
Lương Siêu lập tức cháy trong ngọn lửa.

“A a.” Lương Siêu gào thảm thiết.

Giờ anh ta mới hiểu, đắc tội với Lâm Mộc sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào, nhưng hiểu ra thì đã quá muộn.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lương Siêu bằng xương bằng thịt đã biến thành đống tro tàn trên đất.

Lương Đức Quảng nhìn thấy bản lĩnh của Lâm Mộc thì khiếp sợ tới độ xụi lơ trên đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trời ơi, phất tay một cái đã quăng ra được cầu lửa thiêu rụi một người, chuyện này hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của ông ta!
Đây là người sao? Không, không phải người.


Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao nhà họ Tôn lớn mạnh nhường ấy lại bị diệt chỉ trong một ngày, vì một lẽ duy nhất: họ đắc tội với vị thần này!
“Lương Đức Quảng, ông muốn báo thù cho con trai không?” Lâm Mộc nhìn ông ta hỏi.

“Không, quyết không báo thù.” Lương Đức Quảng cuống quýt đáp lời, giọng nói run rẩy.

Đối mặt với con người có bản lĩnh như thần thánh này, ông ta nào còn tâm tư báo thù?
Con người sao có thể chống chọi với thần thánh?
“Được, chuyện này do con trai ông gây họa, nếu ông không muốn báo thù thì tôi sẽ tha cái mạng này cho ông, ngày mai ông đến tìm Mai Tổng giao toàn bộ tài sản cho ông ta nhé.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi dứt khoát rời đi.

“Vâng vâng!” Lương Đức Quảng vùi đầu xuống đất, cả người như muốn ngã quỵ.

Con trai Lương Đức Quảng đã chết, ông ta cũng chẳng nghĩ ra được bất cứ khả năng báo thù nào, nếu đã vậy, Lương Đức Quảng nào muốn tự kết liễu mạng sống của chính mình, chỉ đành lựa chọn sinh một đứa khác sau này vậy..

...!
Dưới lầu khách sạn Kim Loan.

“Lâm cao nhân.” Mai Tổng thấy Lâm Mộc xuống thì lập tức bước tới nghênh đón.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.