Lâm Mộc Báo Thù

Chương 4: 4: Bị Ba Chất Vấn




“Đại Sơn, ông bị sao vậy, con chúng ta vất vả lắm mới có thể quay về mà.” Mẹ Lâm Mộc đứng bên cạnh vội vàng cất tiếng khuyên cha anh.
“Trước kia, khi gia đình ta còn khá giả, nó chỉ biết ăn chơi không chịu làm việc, chuyện này đã không thể chấp nhận được.

Đến khi nhà mình gặp chuyện, cả nhà cần đồng lòng để vượt qua cửa ải khó khăn thì nó đột nhiên biến mất, bây giờ nó còn mặt mũi mà quay lại?”
Lâm Đại Sơn lớn tiếng mắng chửi, trút ra hết những tức giận mà ông đã tích tụ những năm qua.
“Ba, ba mắng con rất đúng, là con vô dụng.” Lâm Mộc cúi đầu, hai tay khẽ run.
Lâm Mộc biết, trước kia mình không chí thú làm ăn, thua kém người ta.

Anh đã làm nhiều chuyện làm cha anh thất vọng.
“Tôi không muốn gặp lại anh nữa, mau cút cho tôi! Tôi Lâm Đại Sơn không có đứa con trai phế vật như anh!”
Lâm Đại Sơn thét lên, gào lên những lời này.
Bỗng “Bịch”, Lâm Mộc quỳ mạnh xuống đất.
“Ba, con biết ba và mẹ đã chịu rất nhiều khổ sở, trước kia, con không có ý chí chỉ biết lo hưởng thụ, con biết sai rồi, con xin ba mẹ cho con thêm một cơ hội nữa.

Lần này, con quay lại Kim Châu là để báo thù, gầy dựng lại
Lâm gia!” – Lâm Mộc mạnh mẽ tuyên bố.
“Báo thù, ha ha ha, chỉ dựa vào anh mà đòi báo thù sao Lâm Mộc?” Lâm Đại Sơn cười nhạt.

Từ lâu, ông đã biết đứa con trai Lâm Mộc nay lười biếng không chịu nổi, không có ý chí phấn đấu, ông từng rất thất vọng.

Chính vì vậy, cho nên ông mới dụng tâm đào tạo đứa con nuôi Chu Khôn kia?
Lâm Mộc báo thù, làm sao ông có thể tin tưởng vào nó được.
Mẹ của Lâm Mộc, Hồng Tuyết Lệ, vội vàng nói: “Con ơi, con quay về nhà là tốt rồi, bỏ qua chuyện báo thù đi con, ba của con bản lĩnh như vậy còn không đấu lại.

Trải qua năm năm, thế lực của Chu Khôn còn vững chắc hơn trước, bây giờ nó khó đối phó hơn xưa rất nhiều, nếu con báo thù thì chỉ rước vào người thêm nhiều phiền toái thôi.”
Lâm Mộc nhìn ba mẹ rồi nói: “Ba, mẹ, trước khi về nhà con đã tới gặp Chu Khôn, hiện tại anh ta đã trở thành người tàn phế, bị liệt nửa người.”
“Nói láo!”
“Lâm Mộc, bản lĩnh của anh như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết sao? Anh làm sao có thể đối phó lại Chu Khôn?
Đừng nói anh chỉ mới vừa quay trở lại! Trước kia, mặc dù anh chẳng có bản lĩnh gì nhưng ít nhất sẽ không khoác lác.

Vậy mà mới năm năm không gặp sao anh lại học được thói ba hoa rồi?” Lâm Đại Sơn tức giận mắng to.
Trong phòng khách, kênh tin tức của thành phố Kim Châu đang phát trên TV.
“Bản tin mới nhất, tin tức vừa cập nhật: Chu Khôn, một doanh nhân quản lý xí nghiệp lớn tại Kim Châu, tại hôn lễ của mình đã bất cẩn té ngã dẫn đến chấn thương tủy sống.

Phóng viên của đài đang xác nhận thông tin từ bệnh viện, khả năng cao Chu Khôn có thể bị liệt.”
Ba mẹ Lâm Mộc nghe tin tức từ TV, liền sửng sốt cả người.

Họ không tin được những gì Lâm Mộc nói là sự thật.
Chu Khôn thật sự bị liệt?
“Lâm Mộc, chuyện này…Đây là do anh làm sao?” Lâm Đại Sơn kinh hãi nhìn Lâm Mộc.
“Không sai là con, cha nghĩ chỉ té mà đã khiến anh ta bị liệt là thật sao?”
“Nhưng…làm sao anh có thể làm được?” Lâm Đại Sơn thật sự không thể tin nổi.
Dẫu sao bây giờ, Chu Khôn trong giới thương nhân ở Kim Châu cũng đã đạt được rất nhiều thành tựu, muốn đối phó với Chu Khôn đã không dễ dàng vậy mà Lâm Mộc lại có thể khiến cho anh ta trở nên què quặt như vậy.
Quan trọng nhất, anh ta lại không dám tiết lộ nguyên nhân thật sự mà lại phải bịa đặt với truyền thông, vì sao Chu Khôn phải nhún nhường? Điều này mới làm cho mọi người khiếp sợ.
Trong lòng Lâm Đại Sơn lần đầu tiên bị đứa con trai phế vật của mình làm cho giật mình.
“Ba, con có thể báo thù theo cách của mình.

Trước mắt, con có chuyện muốn hỏi cha, lúc trước Chu Khôn thâu tóm Lâm gia, anh ta đã hợp tác với ai, cha có biết không?” – Lâm Mộc hỏi.
Năm năm trước, khi chuyện xảy ra, Lâm Mộc vì ngày ngày chỉ biết vui chơi, không hề quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình nên đối với tình hình nội bộ tập đoàn Lâm thị, anh không biết một chút gì cả nhưng ba anh là người trực tiếp, có lẽ sẽ biết được một ít nội tình.
Lâm Đại Sơn nghe con trai nói đến đây, đột nhiên nhắm mắt lại.

“Lâm Mộc, Chu Khôn đã bị liệt cho nên chuyện báo thù đến đây là chấm dứt.

Nếu anh đã thay đổi thì chuyên tâm tìm một công việc để làm.

Những thứ khác, anh không cần đào sâu nữa nếu không sẽ mang họa vào người.” Lâm Đại Sơn không ngừng lắc đầu khuyên con trai.
Lâm Mộc nghe cha nói vậy, có thể xác định cha chắc chắn biết được điều gì đó.
Ông không chịu nói ra, nhất định là vì lo lắng cho anh, cho gia đình.
“Cha, xin cha cho con biết sự thật.

” – Lâm Mộc truy hỏi.
“Anh lo mà đi tìm việc làm đi, chuyên tâm ổn định cuộc sống! Tìm được việc thì hãy quay lại gặp tôi! Những chuyện trước kia đừng hỏi đến nữa, cấm anh không được xen vào nữa!” – Lâm Đại Sơn trực tiếp quát lớn.
“Chuyện này…, dạ được rồi.”
“Ba, vậy buổi tối, con sẽ quay lại.”
Lâm Mộc dứt lời, liền đứng dậy.
Ba anh không muốn nói, Lâm Mộc có cố truy hỏi cũng vô dụng.
Chuyện ai sai khiến Chu Khôn, kẻ đứng đằng sau mọi chuyện là ai dù cho ba anh không nói thì Lâm Mộc nhất định cũng sẽ tự điều tra rõ.
“Con trai, mẹ tiễn con.”
Mẹ anh, Hồng Tuyết Lệ, đưa Lâm Mộc tới tận cửa.
“Mẹ, vì sao ba lại nằm liệt giường như vậy? Là do bị bệnh sao?” Lâm Mộc mặt đầy quan tâm hỏi.
“Hơi…, chân của ba con là bị người ta đánh cho tàn phế, bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ, không thể ra ngoài làm việc được.” – Mẹ anh than thở.
“Ai làm? Là tên khốn Chu Khôn làm?” Ánh mắt Lâm Mộc thoát chốc tràn đầy sát khí.
“Con trai, con đừng hỏi nữa, ba con không cho mẹ nói.” Mẹ anh mặt mũi tiều tụy liên tục lắc đầu.

Bà tiếp tục nói: “Con trai, mấy năm nay ba con đã chịu nhiều đả kích, tính tình quả thật kém đi, con đừng chọc giận ba con nữa, lát nữa mẹ sẽ khuyên nhủ ba con.”
“Con biết rồi ạ.”
Ba mẹ đã không muốn nói, Lâm Mộc cũng không thể hỏi nữa.
“À đúng rồi mẹ, bây giờ đang là nghỉ hè, sao con lại không thấy em gái ở nhà?” – Lâm Mộc hỏi.
“Bây giờ, nhà ta rất khó khăn, em gái con tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm để giúp đỡ gia đình.” Trên mặt mẹ anh lộ ra mấy phần khổ sở.
Lâm Mộc nghe đến đây, rốt cuộc cũng hiểu vì sao ba lại tức giận với mình, anh vốn là con trai lớn, phải là trụ cốt kiếm tiền nuôi gia đình nhưng anh lại mất tích năm năm, để cho em gái đang đi học phải đứng ra gánh vác, Lâm Mộc cảm thấy lòng rất khó chịu tràn đầy tội lỗi.
“Em con làm thêm ở đâu để con đến đón em tan làm?”
“Em con làm nhân viên phục vụ quán ăn ở quảng trường Khải Hoàn, con đến đón em tan làm đi, anh em các con đã lâu không gặp, em gái luôn nhắc đến con nếu nó biết con đã quay về nhất định sẽ rất vui.” – Mẹ anh cười nói.
“Được ạ!” Lâm Mộc hướng về phía mẹ anh mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.
“Mộc à, buổi tối quay về sớm một chút!”

Sau khi rời khỏi nhà, anh quyết tìm những người bạn trước kia nhờ họ giúp anh điều tra người đứng sau Chu Khôn, dù sao anh rời Kim Châu đã lâu nên cũng không rõ tình hình bây giờ ở đây cụ thể thế nào.
Trước kia, Lâm Mộc là một rich kid chính hiệu, có vô số người bạn, phần lớn là muốn cậy thế, nịnh bợ nhưng vẫn có được một vài người bạn chân thành.
Sau khí cân nhắc, Lâm Mộc gọi điện thoại.
Điện thoại kết nối.
“A Bính, Lâm Mộc đây, anh đã trở lại.” – Lâm Mộc chủ động nói.
“Anh Mộc? Là anh sao thật sao? Anh trở về Kim Châu khi nào? Bây giờ, anh đang ở đâu?” Trong điện thoại, giọng nói của một người đàn ông truyền đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.