Lâm Mộc Báo Thù

Chương 421: Thật là một trò đùa lớn!"



Ngay lập tức, lời nói của Lâm Mộc lại thay đổi: "Chỉ là Trần Uyển Nhi sẽ không bao giờ nghĩ rằng người suýt giết cô ấy lại thực sự là mẹ cô ấy! Thật là một trò đùa lớn!"  

 

Khâu Anh giật mình, sau đó nói với vẻ mặt khó hiểu: "Lâm Mộc, dì không hiểu ý của cháu lắm, du thuyền của hai đứa sau khi rời bến thì đáng lẽ phải nên trở về, nhưng dì lại nhận được tin tức báo là du thuyền hai đứa đi lại mất liên lạc, dì cũng không còn cách nào để có thể liên lạc được với hai đứa cả."  

 

"Cho nên, dì mới nghĩ là có khi nào mọi người đã gặp chuyện không may rồi không, hai ngày nay dì cũng rất khó chịu trong người, vì vé tàu là do dì đưa, dì cũng không ngờ là du thuyền sẽ đột nhiên mất liên lạc, dì chỉ muốn đưa hai đứa ra biển chơi một chuyến mà thôi."  

Advertisement

 

Sau đó Khâu Anh lộ ra vẻ vui sướng:" Lâm Mộc, cho dù như thế nào, thật tuyệt khi hai đứa có thể còn sống trở về, thế là tốt rồi, hãy kể cho dì nghe chuyện gì đã xảy ra với chiếc du thuyền đi!"  

 

" Dì Khâu, dì thực sự rất giỏi, diễn xuất cũng tốt, nhưng khi cháu vừa đi vào, phản ứng đầu tiên của dì và ánh mắt của dì đã phản bội lại dì rồi.” Lâm Mộc lắc đầu.  

 

Anh nhìn bà ta rồi bình tĩnh tiếp tục: "Dì Khâu, chuyện lần này, cháu nghĩ không thể nào không liên quan gì đến dì đúng không? Còn nhớ lần trước cháu bị trúng độc, chắc cũng là do dì gây ra đúng không? Nói cho cháu biết, tại sao dì lại làm như vậy, giữa cháu và dì lúc đó không có ân oán hay thù hận gì, cháu nghĩ mãi mà không ra."  

 

Khâu Anh đột ngột đứng lên, kiên quyết nói: "Lâm Mộc, sao cháu có thể nghi ngờ dì chứ, con gái của dì cũng ở trên tàu! Làm sao cháu lại có thể nghi ngờ dì được! Chẳng lẽ là tại dì đã đưa vé sao?  

 

"Dì không nghĩ ra sao? Cháu cũng không nghĩ ra được, Trần Uyển Nhi cũng ở trên du thuyền đó, vậy mà dì vẫn có thể tàn nhẫn như vậy, để cho cô ấy cùng chết? Làm sao có thể độc ác như vậy chứ?” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên sắc bén.  

 

“Lâm Mộc, cháu suýt chút nữa gặp chuyện không may, dì cũng rất buồn, nhưng dì thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, dì không thể nào làm hại con gái mình được!” Khâu Anh vẫn kiên quyết.  

 

Khâu Anh nói với vẻ mặt mong đợi: “Đúng rồi, con gái dì bây giờ ở đâu, dì muốn gặp con gái của dì!”  

 

“Cô ấy ở dưới lầu, tôi không cho cô ấy lên đây vì sợ cô ấy sẽ biết được mẹ ruột của cô ấy là người suýt chút nữa đã giết chết cô ấy, e rằng cô ấy sẽ không thể nổi cú sốc như vậy đâu.” Giọng của anh vô cùng lạnh lùng.  

 

“Lâm Mộc, cháu tin dì Khâu đi có được hay không, dì thật sự không biết chuyện gì cả, cháu nhanh để Uyển Nhi lên đây đi, dì nhớ con gái của dì!” Hai mắt Khâu Anh đỏ hoe.  

 

Sau khi Lâm Mộc im lặng khoảng hai giây, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần Uyển Nhi và bảo cô lên.  

 

Lâm Mộc cũng không hỏi bà ta thêm nữa, cho dù bà ta đã làm như vậy thật thì hiện tại xem ra bà ta cũng không thừa nhận.  

 

Hơn nữa, anh cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.  

 

Nếu là người ngoài, Lâm Mộc có thể dùng một số biện pháp cứng rắn để tra tấn bà ta để nghe lời thú tội.  

 

Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, không có chứng cứ, anh vẫn có chút dè chừng.  

 

Tuy nhiên, chỉ dựa vào phản ứng đầu tiên của Khâu Anh khi anh mới vào, anh đã gia tăng sự nghi ngờ của mình đối với bà ta.  

 

Khoảng ba phút sau, Trần Uyển Nhi bước vào văn phòng.  

 

“Con gái!”  

 

Sau khi Khâu Anh nhìn thấy Trần Uyển Nhi, bà ta chạy đến và ôm chặt lấy cô.  

 

“Con gái, là lỗi của mẹ, mẹ đã không thể bảo vệ con!” Khâu Anh bật khóc.  


"Mẹ, tất cả đều là nhờ có Lâm Mộc, trước khi du thuyền ra khơi đã có người cố ý gài bom, cũng may là trong lúc phát nổ, anh ấy đã ôm chặt lấy con, nhận hết tất cả thương tổn cho nên con mới có thể bình an vô sự." Trần Uyển Nhi mỉm cười. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.