Lâm Mộc Báo Thù

Chương 462: "Tôi là Lâm Mộc."



 "Cậu ta đã đến rồi sao?!"  

 

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mở to mắt kinh ngạc.  

 

Đại trưởng lão đang đợi trong điện cũng rất vui mừng khi nghe tin.  

Advertisement

 

"Haha, tốt! Tốt! Con cá đã thật sự mắc câu rồi. Xem ra con mồi của chúng ta cũng rất hiệu quả đấy. Cậu ta không chỉ tới mà còn tới nhanh như vậy nữa!" Đại trưởng lão cười vỗ tay.  

 

“ Lần này cậu ta dám tới đây thì nhất định sẽ phải chết!” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái cười nói.  

 

Mặc dù bọn họ vẫn chưa đoán ra được chuyện gì đã xảy ra với Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, nhưng chưởng môn Tuyết Sơn Phái tin rằng cho dù Lâm Mộc có thực lực mạnh đến đâu thì chỉ cần anh tới đây, bọn họ nhất định có thể tiêu diệt được anh!  

 

“Chưởng môn, đi cùng người này còn có một người khác.” đệ tử Thủ Sơn nói.  

 

"Ồ? Cậu ta còn đưa cả người trợ giúp tới sao? Hừ, nếu đã tới Tuyết Sơn Phái thì có đưa người đến trợ giúp cũng vô dụng thôi!" đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái tự tin cười nói.  

 

Tuyết Sơn Phái là sân nhà của bọn họ, Lâm Mộc cũng chỉ là một người tu luyện Tán Tu, đưa người theo thì giúp được gì chứ?  

 

“Mau, đưa người tới đây đi!” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái dặn dò đệ tử Thủ Sơn.  

 

“Vâng.” Đệ tử Thủ Sơn đáp lại, sau lập tức rời khỏi điện.  

 

Chưởng môn  và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái yên lặng chờ đợi ở trong điện.  

 

Họ đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.  

 

Chỉ cần nhìn thấy Lâm Mộc thì có thể hỏi về chuyện Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão bị mất tích.  

 

Ngoài ra, cũng nên hỏi rõ ràng chuyện trước kia có người giả danh trưởng lão Tuyết Sơn Phái để cướp tài nguyên của Thanh Thương Phái.  

 

Đương nhiên, quan trọng nhất là cuối cùng Lâm Mộc sẽ bị giết!  

 

Một lúc sau, người gác cổng đưa Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên vào trong điện.  

 

“Hai người, ai là Lâm Mộc!” chưởng môn Tuyết Sơn Phái ngồi ở trên ngai vàng trước mặt đầy khí thế, giọng nói vang như chuông.  

 

"Tôi là Lâm Mộc."  

 

Lâm Mộc tiến lên một bước: "Ông là chưởng môn Tuyết Sơn Phái đúng không?  Tuyết Sơn Phái các người đúng thật là đáng khinh, còn dám bắt người để uy hiếp tôi!"  

 

"Lâm Mộc, hiện tại nói chuyện này thì có ích lợi gì chứ? Cậu mau giải thích đi, vì sao Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái tôi tới giết cậu lại bị mất tích? Đừng nói với tôi là không liên quan gì đến cậu!" chưởng môn Tuyết Sơn Phái hỏi.  

 

"Đương nhiên hai vị trưởng lão ông nhắc tới là bị tôi giết chết rồi! Còn cần hỏi sao?" Lâm Mộc đáp.  

 

"Bộp!"  

 

“Cậu to gan thật đấy, vậy mà dám giết Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi!” Chưởng môn phái Tuyết Sơn Phái đập mạnh vào tay vịn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.