Lâm Mộc Báo Thù

Chương 481: Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."



 Đặc biệt là Chung Hào và Chung Nguyệt, bọn họ không ngờ rằng Uông sư cường đại trong mắt bọn họ, lại dễ bị Lâm Mộc đánh bại như vậy?  

 

Đặc biệt là Chung Hào, ông ta đã rất sốc.  

 

“Cậu...cậu đã là Linh Ý Cảnh trung kỳ!” Trung niên áo bào đạo sĩ nhìn chằm chằm Lâm Mộc.  

 

Advertisement

Lâm Mộc lại vung tay lên, nội lực ngưng tụ lại, quát lớn:  

 

"Nếu đã chiến đấu thì ông phải gánh chịu hậu quả, ông có thừa nhận thất bại không!"  

 

Vừa nãy Lâm Mộc ra tay thì anh cũng đã nương tay rồi, nếu Lâm Mộc thật sự dùng hết sức lực, với thực lực của Lâm Mộc thì ông ta đã chết từ lâu rồi.  

 

Chỉ là Lâm Mộc không muốn lại phải giết một mạng người.  

 

"Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!" Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ vội vàng quỳ xuống van xin.  

 

Đối mặt với một Linh Ý Cảnh trung kỳ, ông ta không thể phản kháng lại được.  

 

"Nếu ông đã nhận thua rồi thì cút ra! Ở đây không có việc của ông!" Lâm Mộc thu lại nội lực.  

 

"Đa tạ tiền bối lưu tình, tôi cút ra ngay!"  

 

Ông ta ôm ngực chạy nhanh ra khỏi phòng!  

 

Trong lòng người đàn ông trung niên áo bào này cũng biết vừa rồi khi Lâm Mộc ra tay đã rất nương tay rồi, nếu không ông ta cũng đã chết rồi.  

 

"Uông Sư! Uông Sư!"  

 

Khi Chung Hạo thấy ông ta định chạy đi, Chung Hào cũng có chút hoảng sợ.  

 

Nhưng người đàn ông trung niên mặc áo bào này sao dám ở lại nữa chứ, ngay lập tức ông ta đã biến mất.  

 

Sau khi ông ta rời đi, Lâm Mộc lại đưa mắt nhìn Chung Hào.  

 

 

 

"Chung hội trưởng, nếu bây giờ tôi ra tay với ông, ông còn có thể dựa vào cái gì bây giờ? Nếu như tôi ra tay với ông thì cả tài sản, và thế lực của ông cũng không thể chống đỡ nổi, tôi nghĩ ông hiểu đạo lý này mà." Lâm Mộc thờ ơ nhìn ông ta.  

 

Khóe mắt Chung Hào co rụt lại.  

 

Mặc dù ông ta giàu có quyền thế, nhưng ông ta biết hiện tại Lâm Mộc đã không màng chuyện gì nữa rồi, nếu như anh thật sự muốn làm gì ông ta thì ông ta cũng chẳng thể ngăn cản anh!  

 

"Lâm Mộc phải không? Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."  

 

Chung Hào chắp tay sau lưng: "Tuy nhiên, cậu nên biết tôi có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào đối với giới kinh doanh Thân Giang, thậm chí Chung Hào tôi còn nổi tiếng trong giới kinh doanh cả nước, có danh tiếng không hề nhỏ đâu!"  

 

" Nếu xảy ra chuyện gì với Chung Hào ta thì nhất định sẽ là một vụ án lớn, Thương hội sẽ thúc giục phía trên điều tra kỹ lưỡng. Cho dù cậu có là một cường giả cũng không thể thoát tội! Cậu không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu! "  

 

Dù sao Chung Hào cũng là Phó hội trưởng thường vụ, cũng là người đã có nhiều kinh nghiệm trên thương trường, nên đến giờ phút này ông ta vẫn hoàn toàn có thể trụ vững.  

 

"Bớt nói mấy lời như vậy để dọa tôi đi, Lâm Mộc tôi không sợ đâu."  


Giọng điệu Lâm Mộc không thay đổi, "Tôi tới đây để nói cho ông biết, con gái ông đã khiêu khích tôi nên tôi đã lấy một ngón tay của con gái ông, do vậy ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.