Lâm Mộc Báo Thù

Chương 6: 6: Thiên Vương Cũng Không Cứu Được Mày Đâu




"Các người làm gì vậy!" Lâm Lê bị dọa đến hét ầm, dù sao cô vẫn còn chưa hiểu sự đời.

"Tóc đỏ, đối xử với những cô gái đẹp yếu đuối như em gái Lâm Lê thì phải dịu dàng chút chứ.

"
Cường Thiếu vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Lê, cười xấu xa nói: "Em gái Lâm Lê à, nếu em không biết uống rượu thì anh có thể dạy em uống nha.

"
Cường Thiếu nói, sau đó ôm bình rượu vào trong lòng.

Tên tóc đỏ bên cạnh lập tức rót đầy một ly rượu, đưa cho Cường Thiếu.

"Em gái Lâm Lê, nào, uống đi!"
Cường Thiếu cầm ly rượu lên, cưỡng ép Lâm Lê uống.

"A, đừng! Cứu với!"
Lâm Lê bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, cố gắng giãy giụa rồi liên tục hét lên kêu cứu.

"Ha ha, em gái Lâm Lê à, em có gào rách cổ họng cũng vô dụng thôi, cái quán này có ba anh che đậy rồi! Em càng làm như thế, anh càng thấy kích thích đó nha!" Cường Thiếu lộ ra nụ cười dữ tợn.

"Không!.

Không muốn!.

" Lâm Lê nghe đến đó, dường như trong lòng đã tuyệt vọng.

Ầm!
Ngay lúc quan trọng này, cửa phòng bao vang lên một tiếng thật lớn, rồi sau đó bị một lực mạnh đá văng ra.


"Ai! Mẹ nó ai dám quấy rầy chuyện tốt của bố mày!" Cường Thiếu quát to, rồi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lâm Mộc dẫn theo A Bính từng bước đi vào phòng.

"A, đây không phải đại thiếu gia Lâm Mộc sao? Nghe nói năm năm trước mày không chịu được đả kích, đã ra ngoài lang thang, sao giờ lại xuất hiện rồi, đúng là lạ nha.

" Cường Thiếu vừa nhìn đã nhận ra Lâm Mộc.

Cường Thiếu biết Lâm Lê là em gái Lâm Mộc, nhưng cũng không lo lắng chút nào, ngược lại còn nở nụ cười thích thú, dù sao bây giờ Lâm Mộc cũng đã chẳng còn bối cảnh gì nữa rồi, anh ta sợ gì chứ?
Hơn nữa chỗ này đã có ba ta che đậy, đây chính là sân nhà của anh ta.

"Anh!.

"
Lúc Lâm Lê nhìn thấy Lâm Mộc, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, cô không dám tin vào mắt mình.

Người anh trai biến mất năm năm của cô, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
"Em gái!"
Lâm Mộc vốn phải vui mừng khi gặp được Lâm Lê.

Nhưng lúc này khi anh nhìn thấy Lâm Lê, quần áo cô đều bị xé rách, trong lòng Lâm Mộc như có núi lửa dâng trào.

"Ngô Cường, mày dám chạm vào em gái tao, mày muốn tìm chết à! ! !" Lâm Mộc gầm lên, trong tiếng gầm đó chứa đựng lửa giận bùng bùng.

A Bính kéo Lâm Mộc lại: "Anh Mộc, đừng ra tay vội, em sẽ thử nghĩ cách bảo tên Cường Thiếu kia thả người ra đã, bây giờ chúng ta không đấu lại nó đâu, chỉ có thể dùng cách khác thôi! Chúng ta ngồi xuống đàm phán đã!"
A Bính vô cùng lo lắng, đương nhiên anh ta sợ Lâm Mộc nóng giận rồi xông lên đánh Cường Thiếu.

Mà dù có ra tay trước, bọn anh chỉ có hai người, mà đối phương có tận bảy tám người, hơn nữa chỗ này đã có ông bố của Cường Thiếu che đậy, Cường Thiếu sẽ có thể gọi thêm một đống người nữa tới giúp.

Còn về bối cảnh, bây giờ Lâm Mộc chỉ là một thiếu gia nghèo túng, còn Ngô Cường chính là con trai cưng của cường hào ác bá ở Kim Châu này.

Nếu thật sự gây chuyện với Cường Thiếu, vậy sẽ rất phiền phức!
"Không có chuyện đàm phán ở đây cả, anh ta dám chạm vào em gái tôi, hôm nay người phải cầu xin tha thứ chính là anh ta!"
Lâm Mộc tức giận gầm lên một tiếng, sau đó lao nhanh đến chỗ Cường Thiếu như dòng điện, lửa giận đã gần như nuốt chửng Lâm Mộc.

"Anh Mộc!"
A Bính thấy Lâm Mộc xúc động muốn ra tay, trong lòng anh ta thầm nghĩ, lần này chọc phải cái giỏ lớn rồi!
Nhưng việc đã đến nước này, anh ta chỉ có thể thở dài, cũng chỉ có thể nhanh chóng lật bàn rượu lên, xông lên theo Lâm Mộc.

Cường Thiếu thấy Lâm Mộc lao tới, anh ta cũng tức giận quát: "Mẹ nhà mày, một tên thiếu gia vô dụng nghèo hèn như mày, còn muốn đánh tao sao? Đánh chết nó cho tao! Sau đó tao muốn để nó tự mắt nhìn tao làm gì em gái nó!" "Đánh nó!"
Tên tóc đỏ cũng nhanh chóng quơ lấy bình rượu, dẫn theo mấy tên trong phòng bao lao đến chỗ Lâm Mộc.

"Anh!"
Lâm Lê lo đến nỗi nước chảy chảy ròng ròng, trong lòng cũng vô cùng hối hận, cô không muốn thấy anh trai mình vừa trở về đã bị đánh cho tàn phế đâu.

Đối mặt với tên tóc đỏ cầm đầu đang xông lên, hai mắt của Lâm Mộc lóe lên, ngay lập tức tránh bình rượu đang lao tới, sau đó đấm một phát vào mũi tên tóc đỏ.

"Á!"
Tên tóc đỏ gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả người bị đấm bay ra ngoài, rơi xuống ghế sa lon, mũi anh ta bị đấm gãy, máu tươi chảy ào ào ra.

Rầm rầm rầm!

Những người còn lại cũng xông lên, Lâm Mộc đánh bại từng người một.

Ngay sau đó, tất cả người của Cường Thiếu đều ngã lăn quay ra, phát ra những tiếng rên rỉ vì đau.

"Anh Mộc sao anh mạnh quá vậy! ?"
A Bính đi theo sau lưng Lâm Mộc, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Anh ta còn chưa kịp ra tay giúp, thế mà Lâm Mộc đã một mình đánh bại hết bọn người kia rồi sao? Mà những tên kia còn chưa chạm được vào người Lâm Mộc nữa chứ.

"Chết tiệt, sao nó có thể đánh lại được chứ?" Cường Thiếu cũng không dám tin.

Lúc này Lâm Mộc đã đi đến trước mặt Cường Thiếu.

"Anh!"
Lâm Lê nhân cơ hội Cường Thiếu đang ngơ người, vội vàng chạy thoát ra, chạy vào trong lòng Lâm Mộc.

"Huhu, anh!.

"
Lâm Lê nhào vào trong lòng Lâm Mộc, bởi vì quá sợ nên òa khóc nức nở.

Nghe tiếng em gái khóc, tim Lâm Mộc như bị dao cứa vào.

"Em gái, những năm nay anh không ở đây, đã để em phải chịu khổ rồi, là anh không tốt, sau này anh sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa đâu!" Lâm Mộc khẽ vuốt tóc an ủi em gái mình.

Sau đó Lâm Mộc lại ngẩng đầu lên, khi nhìn về phía Cường Thiếu, Lâm Mộc giống như một con thú dữ đang phát điên, lửa giận trong mắt anh như muốn nuốt chửng Cường Thiếu.

Cường Thiếu cũng bị khí thế này của Lâm Mộc dọa sợ đến nỗi trong lòng cũng phải run lên.

Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, quát vào mặt Lâm Mộc: "Lâm Mộc, mày! mày muốn làm gì? Mày còn muốn đánh tao sao? Chắc mày phải biết rõ, ba tao là người thế nào ở Kim Châu này đấy! Mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao, thì cả nhà mày sẽ đều phải chết!"
"Dám ức hiếp em gái tao, dù ba mày có là Thiên Vương đi chăng nữa, cũng không bảo vệ được mày đâu!" Đôi mắt Sở Nguyên lạnh lùng, lộ ra sát ý đáng sợ.

Vừa nói dứt câu, Lâm Mộc đã trực tiếp xông lên, đấm một phát thật mạnh vào mặt Cường Thiếu.

"Bốp!"
Chỉ một quyền này, đã đánh cho mặt mũi Cường Thiếu lệch đi, anh ta rú lên vì đau.


"Hôm nay tao nhất định phải phế mày!"
Lâm Mộc vô cùng tức giận, không có ý định dừng tay, anh nhấc chân lên, trực tiếp đá mạnh vào thân dưới của Cường Thiếu.

"Không!"
"Á!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Cường Thiếu bị đá lật người lại, máu ở đũng quần cũng chảy ra.

Cường Thiếu lăn lộn trên sàn, cả người run rẩy vì đau, mồ hôi lạnh ứa ra.

Anh ta thực sự không dám nghĩ tới, tên thiếu gia vô dụng Lâm Mộc kia lấy can đảm ở đâu ra được chứ?
A Bính nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cũng phải hít sâu một hơi.

"Chậc, anh Mộc, lần này chỉ sợ chúng ta đã chọc phải một cái giỏ lớn rồi.

.

.

"
Anh ta không dám tưởng tượng đến, đã đánh Cường Thiếu thành ra như này thì sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng thế nào nữa!
Đúng lúc này, quản lý KTV dẫn mười mấy tên bảo vệ đến, chạy bình bịch vào phòng.

Sau khi đi vào, những người này đã giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bọn người Cường Thiếu lại ngã hết xuống đất, rên rỉ vì đau!
"Cường Thiếu!"
Quản lý trưởng thấy người Cường Thiếu đầy máu, anh ta cũng sợ hết hồn.

Ở chỗ của anh ta mà Cường Thiếu lại xảy ra chuyện lớn thế này, nếu đến tai ông chủ anh ta, sợ người quản lý như anh ta cũng không thể thoát được hậu quả đâu!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.