Lâm Mộc Báo Thù

Chương 61: 61: Thư Mời




“Sao có thể như vậy?” Lâm Đại Sơn vô cùng kinh ngạc.

“Hồi nãy tôi nghe hàng xóm rỉ tai bàn tán, nói là tập đoàn Quang Vũ đắc tội với Tập đoàn Thiên Mộc, hình như dự án cải tạo khu ổ chuột đã được Tập đoàn Thiên Mộc tiếp quản.” Mẹ Lâm Mộc nói.

“Chính là Tập đoàn Thiên Mộc đang càn quét cả giới kinh doanh Kim Châu đó ư?” Lâm Đại Sơn ngạc nhiên hỏi.

“Ba, ba cũng nghe tới Tập đoàn Thiên Mộc rồi ạ?” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn ba anh.

“Dĩ nhiên, Tập đoàn Thiên Mộc này tuy mới thành lập gần đây nhưng đã gây nên sóng to gió lớn ở Kim Châu, bản tin thời sự cũng thường đưa tin, sao ba có thể không hay biết gì?” Lâm Đại Sơn nói.

Lâm Đại Sơn cảm khái: “Một tập đoàn mới mà có thể phát triển với tốc độ chóng mặt, trở thành ngọn cờ đầu trong giới kinh doanh Kim Châu, thật khủng khiếp!”
Lâm Đại Sơn từng dẫn dắt Lâm Thị suốt mười mấy năm, ngay cả lúc huy hoàng nhất cũng chẳng dám mơ tưởng tới bước này, cũng không rõ nhân vật khủng bố đứng sau tập đoàn này là ai mà có bản lĩnh khiến tập đoàn mới của mình thành công vang dội nhường ấy.

“Có lẽ là nhân vật có thế lực đứng sau hùng hậu cùng đôi mắt nhìn xa trông rộng? Nếu không sao có thể khiến cho cả giới kinh doanh Kim Châu đều chịu khuất phục rồi hợp tác với mình? ” Mẹ Lâm Mộc nói.

Lâm Lê nói: “Ba ơi, vậy tức là tập đoàn BĐS Quang Vũ sẽ không tới báo thù nhà ta nữa phải không ạ?”
“Ông chủ Ngô của tập đoàn BĐS Quang Vũ đắc tội với Tập đoàn Thiên Mộc, giờ đến tính mạng bản thân còn khó bảo toàn, ông ta nào có thời gian rảnh rỗi mà lo chuyện khác? Mấy ngày nay nhà ta không bị báo thù, có lẽ do nguyên nhân này, chúng ta thật may mắn mà!” Lâm Đại Sơn nói.

“Tốt quá!” Lâm Lê cười nói.

Lâm Đại Sơn nói: “Trên đời này quạ nào chẳng đen như nhau, Tập đoàn Thiên Mộc tiếp quản lại hạng mục khu ổ chuột này, chỉ e sẽ ra sức gây sức ép cho chúng ta, tiền bồi thường có khác gì mơ ước hão huyền.”
“Ba ơi, ba phải lạc quan chút đi, có lẽ không như vậy đâu!” Lâm Mộc mỉm cười nói.


Cộc cộc cộc.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Ba mẹ và em gái Lâm Mộc nghe thấy tiếng, trái tim họ như thắt lại.

Tuy tập đoàn BĐS Quang Vũ gặp xui xẻo, nhưng 3 người họ vẫn lo sợ bọn chúng tới báo thù.

“Con đi mở cửa.” Lâm Mộc đặt bát xuống, bước tới mở cửa.

Đập vào mắt mọi người là một nhân viên chuyển phát nhanh.

“Lâm Đại Sơn, có đồ chuyển phát nhanh gửi trong cùng thành phố cho ông.”
“Được, giao cho tôi đi.” Lâm Mộc ký nhận đồ.

Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, Lâm Mộc đóng cửa rồi quay về bàn ăn.

“Ba, chuyển phát nhanh của ba này.”
“Ai lại gửi đồ cho ba thế nhỉ?” Lâm Đại Sơn hồ nghi mở đồ chuyển phát nhanh, đập vào mắt ông là tấm thiệp mời mạ vàng.

“Thiệp mời ư? Ai lại mời ba thế nhì?” Lâm Đại Sơn vừa hỏi vừa mở thiệp mời.

Mẹ và em gái Lâm Mộc cũng tò mò sáp tới gần.

“Thiên...!Tập đoàn Thiên Mộc?” Khi Lâm Đại Sơn thấy nội dung thư mời, ông kinh ngạc tới độ run tay.

Chẳng ngờ lại là thư mời từ Tập đoàn Thiên Mộc!
“Tập đoàn Thiên Mộc mời cả nhà chúng ta đến tham gia bữa tiệc của họ ngày mùng 10 ư?” Lâm Đại Sơn nói.

“A! Sao có thể vậy chứ?” Em gái và mẹ Lâm Mộc nghe vậy cũng chấn động.

Gần đây Tập đoàn Thiên Mộc lợi hại thế nào thì khỏi cần nói nữa, nhưng họ nghĩ hoài không thông, tại sao tập đoàn lớn mạnh như Thiên Mộc lại mời họ chứ?
Lâm Lê nói: “Ba ơi, lẽ nào thư mời là giả?”
“Thư mời này có đóng dấu chính thức của Tập đoàn Thiên Mộc, chắc không phải giả đâu.” Lâm Đại Sơn lật ngược lật xuôi để kiểm tra.

“Ba, con nghe nói Tập đoàn Thiên Mộc mời rộng rãi cả giới kinh doanh Kim Châu và những người nổi tiếng nơi này, ba từng là nhân vật có tiếng tăm ở giới kinh doanh Kim Châu, có lẽ vì vậy mà họ mời ba chăng?” Lâm Mộc cười nói.

Hồng Tuyết Lệ như bừng tỉnh ngộ: “Mộc Nhi nói cũng có lý, chắc là vậy đó!”

“Tôi không đi.” Lâm Đại Sơn đặt thiệp mời lên bàn rồi tiếp tục dùng cơm.

“Đại Sơn, sao ông không đi?” Hồng Tuyết Lệ hỏi.

“Đúng vậy, sao ba lại không đi?” Ngay cả Lâm Mộc và Lâm Lê cũng thấy vô cùng bất ngờ.

“Tập đoàn Thiên Mộc mời rộng rãi cả giới kinh doanh Kim Châu và những người nổi tiếng nơi này, kiểu gì bạn cũ của tôi cũng tham dự bữa tiệc này, tôi chẳng có mặt mũi nào gặp họ cả.” Lâm Đại Sơn nói rồi rót cho mình một ly rượu trắng, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Mộc hoàn toàn hiểu được điều ba anh lo ngại.

Nếu ông tham dự bữa tiệc, nhất định sẽ chạm mặt bạn bè cũ trong giới kinh doanh, còn có các đối thủ trước kia ở Kim Châu, Lâm Đại Sơn đối mặt với bọn họ như thế nào đây?
Lâm Mộc nói: “Ba, con nghe nói đến công ty của Chu Khôn cũng bị Tập đoàn Thiên Mộc đánh cho tả tơi tan tác, chẳng còn đường mà kinh doanh tiếp, điều này chứng tỏ Tập đoàn Thiên Mộc không có giao tình với Chu Khôn, nếu Tập đoàn Thiên Mộc đã mời ba đi, chưa biết chừng ba có thể kết giao với ông chủ của họ, nếu họ tán thưởng năng lực của ba, nguyện ý nhận ba về làm thì sao? Nói không chừng đây là cơ hội để ba quay lại giới kinh doanh Kim Châu đấy.

Thậm chí còn có thể Đông Sơn Tái Khởi!”
Hồng Tuyết Lệ cũng mau mắn nói: “Đại Sơn, con trai nói rất có lý, thiệp mời này chính là cơ hội gặp mặt, chẳng phải ông luôn đợi thời trở lại hay sao? Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội, sao ông có thể bỏ lỡ chứ? Nếu chờ một cơ hội khác tới thì khó khăn biết bao! ”
Lâm Đại Sơn đặt ly rượu xuống: “Được, thư này cũng mời cả nhà chúng ta, vậy 4 người chúng ta sẽ tham gia bữa tiệc lần này.”
Lâm Đại Sơn nào không muốn Đông Sơn Tái Khởi?
...!
Tập đoàn Chu Thị.

Sau khi dùng thuốc điều trị trong thời gian dài, Chu Khôn đã có thể cầm bút và làm một số động tác đơn giản.

Vì tập đoàn Chu Thị gặp phải cú sốc lớn trong kinh doanh, Chu Khôn đã sớm về công ty làm việc.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn không thể cứu vãn sự suy tàn nhanh chóng của tập đoàn Chu Thị.

Trong phòng làm việc.


“Gì cơ? Rốt cuộc ông chủ của Tập đoàn Thiên Mộc là ai, tại sao phải làm như vậy?”
Chu Khôn không cam lòng gào lên.

Mấy ngày này, anh ta thường xuyên nổi nóng.

“Chủ tịch, anh có chuyển phát nhanh!” Cô thư ký đặt chuyển phát nhanh lên bàn Chu Khôn.

“Mộng Lan, mở chuyển phát nhanh ra, xem xem ai gửi!” Chu Khôn sa sầm mặt.

Hàn Mông lan lập tức làm theo, đập vào mắt họ là một tấm thư mời.

“Chồng ơi...!là thư mời của Tập đoàn Thiên Mộc gửi cho anh!” Hàn Mông lan thấy nội dung thư mời thì giật thót tim.

“Tập đoàn Thiên Mộc mời ư? Anh ta...anh ta muốn sỉ nhục anh ư?” Gương mặt Chu Khôn bỗng trở nên dữ tợn.

“Thế chúng ta đi không?” Hàn Mông lan hỏi.

“Sao không đi? Anh muốn nhìn xem rốt cuộc ông chủ của Tập đoàn Thiên Mộc là thằng nào!”
Ánh mắt Chu Khôn chất chứa thù hận.

Đến giờ mà anh ta vẫn chưa biết bộ mặt thật của ông chủ đứng sau Tập đoàn Thiên Mộc, sao có thể cam tâm cơ chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.