Lâm Mộc Báo Thù

Chương 622: Không có ai ra đường cũng là điều tự nhiên



"Được rồi, mọi người hãy chia thành từng nhóm nhỏ đi, sau đó rời sân bay và đến vùng đã được phân công!  

"Phải nhớ kỹ, sau khi rời khỏi sân bay là mọi người đã tiến vào chiến khu, phải luôn nâng cao cảnh giác, cẩn thận và tập trung!”  

Sau lời phân phó của Mục Nghị Trưởng, mọi người bắt đầu tự do chia nhóm.  

Advertisement

Lâm Mộc, sư huynh của anh, và La Văn Thành đã thành lập một nhóm ba người, cùng với nhiều thành viên của liên minh, bọn họ rời khỏi sân bay và chạy bộ về phía trung tâm nội thành.  

Trước khi Lâm Mộc và những người khác rời đi, Mục Nghị Trưởng chạy đến và dặn dò các Thanh tra viên phải chú ý quan sát nhóm và các thành viên trong liên minh, ngoài việc quan sát thì các Thanh tra viên phải hỗ trợ kịp thời và giúp đỡ các thành viên lúc nguy cấp!  

Sau khi rời khỏi sân bay.  

Sân bay ở ngoại ô nên ít người, xung quanh đây cũng rất ít người biến dị.  

Nhưng khi mọi người tiếp cận nội thành, họ có thể chạm trán với những người biến bất cứ lúc nào.  

Tuy chưa đến nội thành nhưng mọi người cũng đã tích cực hành động để giải quyết những người biến dị gặp phải trên đường.  

Sau khi mọi người trong liên minh đến được trung tâm nội thành thành phố.  

Trung tâm nội thành đã từng thịnh vượng, giờ đây trở nên rất hoang tàn sau một thời gian dài.  

Trên đường lớn không thấy bất kỳ bóng dáng của người bình thường hay là người biến dị, đường xá vắng tanh tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo.  

Chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi, không có ai ra đường cũng là điều tự nhiên.  

Bởi vì thường không có ai trên đường phố cho những người biến dị cũng không đứng ở trên đường phố.  

Những người trong liên minh nhanh chóng chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm cũng chia nhau ra tự hành động.  

Nội thành rộng lớn như vậy, liên minh có hơn một nghìn năm trăm người tu luyện, tổng cộng được chia thành hàng trăm nhóm nhỏ, mỗi nhóm chịu trách nhiệm dọn dẹp rất nhiều khu vực.  

Đặc biệt, mọi tòa nhà, mọi ngóc ngách xa xôi đều không được bỏ qua, đó là một lượng công việc không hề nhỏ.  

“Sư đệ, Lão La, đi thôi.”  

Thẩm Trạch Thiên dẫn Lâm Mộc và La Văn Thành đi đến một tiểu khu bên trái.   

Đồng hồ liên minh của mọi người đã được đưa vào kênh liên lạc công khai. Nếu như có ai đó cần hỗ trợ trong trường hợp nguy hiểm, mọi người có thể gọi bất cứ lúc nào.  

"Cỏ dại đã mọc lên ở các kẽ hở trên đường phố, nếu cứ tiếp tục như vậy trong vài tháng, hoặc vài năm, e rằng thành phố sẽ bị cỏ dại mọc um tùm." Lâm Mộc thở dài.  

Sau khi tiến vào tiểu khu, xung qaunh vẫn như trước không có một bóng người.  

Không có cư dân nào đi lại trong thành phố cả, chủ yếu các cư dân sẽ ở chỗ khu tránh nạn tạm thời, một số thì trốn ở nhà và không dám ra ngoài, trừ khi thực sự phải ra ngoài đi tìm thức ăn, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ trốn ở trong nhà.  

“Quái lạ, những người biến dị đi đâu hết rồi?” Lâm Mộc lẩm bẩm.  

Lâm Mộc nhớ rằng khi đại nạn xảy ra, anh đang ở trong thành phố và có thể gặp phải người biến dị bất cứ lúc nào.  

Thẩm Trạch Thiên nói: "Một số người biến dị đã rời thành phố để đầu quân vào lực lượng được thành lập bởi một số người biến dị khác mạnh mẽ hơn, nơi này vẫn còn sót lại một số người biến dị, nhưng bởi vì thường không có ai trên đường phố cho nên bọn chúng cũng thường không lang thang ở nơi này đâu." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.