Lâm Mộc đáp: “Cô ấy là Người biến dị nhưng lại không chủ động công kích chúng ta, thật kỳ lạ!”
Người biến dị vốn cáu kỉnh và thích công kích!
“Đúng là lạ thật!” Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng ý thức được điểm này.
Lâm Mộc nhìn Cô gái biến dị hỏi: “Cô là Người biến dị, chắc hẳn không cần ăn đồ ăn nhỉ? Thế túi thực phẩm trong tay cô dùng làm gì?”
Nếu cô ấy không tấn công anh, lại có thể trò chuyện bình thường với anh, thì anh sẽ tìm hiểu chút thông tin thông qua cô ấy.
“Tôi phải tặng đồ ăn này cho những người còn sống sót, tôi là Người biến dị nên không bị Người biến dị khác tấn công, tôi có thể tự do ra vào nơi này.” Cô gái biến dị nói.
Lâm Mộc và hai người còn lại nghe vậy càng thêm kinh ngạc!
Trong mắt mọi người, Người biến dị là sói đói, còn người bình thường chính là cừu non.
Sói đói lại tặng đồ ăn cho cừu non ư? Điều này dường như đã đảo lộn nhận thức của đám người Lâm Mộc rồi!
“Cô... cô không công kích những người bình thường kia sao? Cô là Người biến dị mà!” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi... tôi có thể miễn cưỡng khống chế sự khát máu và nóng nảy của mình, tôi biết hầu hết Người biến dị đều thay đổi như ‘cầm thú’, nhưng không phải tất cả Người biến dị đều giống cầm thú. ”Cô gái biến dị nói.
Ba người Lâm Mộc nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau.
“Sư huynh, giờ giải quyết chuyện này thế nào?” Lâm Mộc hỏi.
Thẩm Trạch Thiên là Tu hành Giả mạnh nhất trong ba người họ, cho nên anh ta chính là ‘nòng cốt’ của đội ngũ nhỏ này.
Thẩm Trạch Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Cô gái biến dị đã nói: “Các người mau đi đi, trốn ở nơi nào an toàn ý, tôi cũng phải rời đi đây.”
Nói rồi cô ấy đi ra ngoài.
“Cô không thể đi được.” Lâm Mộc bỗng ngăn Cô gái biến dị lại.
Cô ấy nhìn Lâm Mộc: “Ý anh là sao?”
“Bên ngoài nguy hiểm lắm, cô ra ngoài sẽ xảy ra chuyện đấy!” Lâm Mộc đáp.