Lâm Mộc Báo Thù

Chương 630: Anh không nghe thấy hả?”



“Khốn kiếp!”  Thấy cô gái tắt thở, Lâm Mộc tức giận nhìn về phía Thanh tra Lỗ.  

“Đồ khốn kiếp, sao tôi nói rõ tình hình rồi anh còn ra tay!” Lâm Mộc siết chặt Thất Tinh Đao, dáng vẻ sắp sửa liều mạng với Thanh tra Lỗ.  

Advertisement

Lâm Mộc quá tức giận!  

“Tiểu sư đệ!” Thẩm Trạch Thiên lập tức xông lên kéo Lâm Mộc lại.  

“Giao cho anh!”   

Sau đó Thẩm Trạch Thiên nổi trận lôi đình lao về phía Thanh tra Lỗ, hùng hổ chất vấn anh ta: “Đồ khốn kiếp! Tôi bảo anh dừng tay, anh không nghe thấy hả?”   

Thẩm Trạch Thiên phang thanh đao về phía Thanh tra Lỗ.  

“Anh còn muốn động tay động chân với tôi cơ đấy? Anh tưởng tôi sợ anh chắc?” Thanh tra Lỗ không hề yếu thế, nhanh chóng lấy ra chiến đao của mình.  

Choang!  

Binh khí của hai bên rung chuyển kịch liệt, cuộn lên từng đợt sóng dao động.  

Cao Thạch đứng bên lập tức báo cáo lên trên thông qua Đồng hồ Liên minh: “Gọi Mục nghị trưởng, bên này phát sinh tình huống bất ngờ, Thanh tra Thẩm đang sử dụng vũ lực với Thanh tra Lỗ để giải quyết!”   

Sau đó Cao Thạch đi lên trước nói: “Thanh tra Lỗ, anh bình tĩnh chút, giờ chúng ta đang ở chiến khu! Tu hành Giả đều là chiến hữu, bây giờ mà đánh lẫn nhau thì tội danh không nhỏ đâu.”   

Lúc này Đồng hồ Liên minh truyền ra giọng nói của Mục nghị trưởng: “Thẩm Trạch Thiên, Lỗ Cương Cường, hai cậu làm gì thế hả? Dừng tay lại hết cho tôi! Có chuyện gì cũng để sau giải quyết, giờ chúng ta đang kề vai chiến đấu! Ai dám gây mâu thuẫn nội bộ, liên minh quyết không tha!”  

“Rõ!” Thẩm Trạch Thiên và Thanh tra Lỗ đồng thanh đáp.  

Sau đó Thanh tra Lỗ nhìn Thẩm Trạch Thiên, cười lạnh nói: “Thẩm Trạch Thiên, tôi săn giết Thể biến dị đấy, anh có tư cách gì mà gào lên với tôi? Anh còn chủ động dùng vũ lực để giải quyết, dù chuyện này có đưa đến chỗ Mục nghị trưởng, thậm chí Minh chủ để phân đúng sai, tôi cũng chẳng sợ đâu!”  

Lâm Mộc tức giận chất vấn: “Hồi nãy tôi đã nói rõ tình huống của cô gái kia rất đặc biệt, cô ấy không công kích người thường, anh không nghe thấy hả?”   

Ánh mắt Thanh tra Lỗ như đóng băng: “Lâm Mộc, nhận thức rõ vị trí của mình đi, cậu chỉ là tân binh, còn tôi là Thanh tra viên!  Cậu dám thể hiện thái độ như vậy với Thanh tra viên hả?”   

“Còn nữa, tình huống đặc biệt thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng là Người biến dị! Còn nhiệm vụ chúng ta được giao phó chính là kiểm kê và dọn dẹp sạch Người biến dị trong thành phố, không tha một ai! ”  

“Tôi kiên định với nhiệm vụ mà liên minh giao phó, chỉ khi nào xóa sạch Thể biến dị ở Bình Phụng thì chúng ta mới có thể kiến thiết thành phố lánh nạn! Tôi không quan tâm cô ta thuộc tình huống gì đặc biệt, chỉ cần biết cô ta là Người biến dị!”  

Quá rõ ràng, Thanh tra Lỗ không cảm thấy anh ta có vấn đề gì!  

Thẩm Trạch Thiên nói giọng rét lạnh: “Ban nãy tôi vừa báo cáo tình huống của cô gái kia với Mục nghị trưởng, ông cụ kêu đội chúng tôi đưa cô ấy về để liên minh tìm cách giải quyết ổn thỏa, tôi kêu anh dừng tay, anh còn xuống tay! Anh nói xem, đồ khốn kiếp là anh cố ý đúng không?”  

Thanh tra Lỗ lập tức nổi đóa, chất vấn: “Lần đại chiến trước đó ở đế đô, một người anh em của tôi bỏ mạng trong tay Người biến dị! Giờ các anh lại muốn bảo vệ một Người biến dị! Thế ai đền mạng cho người anh em của tôi!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.