Đoàn ánh sáng trong tay anh lập tức nện vào cánh cửa lớn của Võ Quán.
Rầm!
Advertisement
m thanh đinh tai nhức óc vang lên, cửa lớn và bảng hiệu của Thanh Thương võ quán đều nổ tung.
“Uy lực khủng khiếp quá!”
“Mau lùi ra ngoài!”
Tất cả những người có mặt, dù là tới đăng ký hay học viên cũ của Thanh Thương võ quán đều nhanh chóng chạy ra khỏi Võ Quán.
Đòn công kích mạnh mẽ này mà vô tình nện trúng người thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Họ đâu ngờ Lâm Mộc đập phá Võ Quán thật! Đám người Mai Tổng cũng vô cùng bất ngờ.
“Cậu... cậu to gan lắm! Dám đập phá cả bảng hiệu của Thanh Thương võ quán chúng tôi!” Mặt Ngô trưởng lão bỗng biến sắc.
“Đập phá bảng hiệu chỉ là bắt đầu thôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ phá toàn bộ Thanh Thương võ quán của ông!”
Lâm Mộc nói rồi rút Thất Tinh Đao ra, chạy thằng vào bên trong Võ Quán.
“Lâm Mộc! Cậu... cậu dám!” Ngô trưởng lão dứt khoát chặn trước mặt Lâm Mộc.
“Ông chỉ là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cản không nổi tôi đâu!”
Lâm Mộc nheo mắt nói: “Tôi đã nói sẽ phá Thanh Thương võ quán của ông thì nhất định nói được làm được!”
Dứt lời, anh giơ tay lên.
Ầm!
Một làn sóng nội lực trào ra từ lòng bàn tay trái của Lâm Mộc, lập tức nện lên người Ngô trưởng lão!
Ông cụ bị đánh cho bay về phía sau.
Những người đứng bên ngoài Võ Quán vây xem thấy cảnh này đều giật khóe mắt.
Quán Chủ Thanh Thương võ quán cứ vậy mà bị đánh bại ư?
Ngô trưởng lão trợn trừng hai mắt, thét lên: “Lâm Mộc, cậu dám đánh tôi bị thương, cậu dám đập phá Võ Quán của chúng tôi! Thanh Thương Phái tuyệt không bỏ qua cho cậu!”
Bước chân Lâm Mộc bỗng khựng lại, anh quay đầu nhìn Ngô trưởng lão.
“Ông còn chưa phục thì hôm nay tôi phải đánh cho phục sát đất mới thôi!”
Dứt lời, nội lực ngưng kết trong lòng bàn tay lại phóng ra.
Đòn công kích nện vào người Ngô trưởng lão khiến ông cụ phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Mộc tiếp tục ngưng kết nội lực mới ở lòng bàn tay, đồng thời nghiêm giọng chất vấn: “Ông còn muốn la lối om sòm nữa không?”
Ngô trưởng lão sợ tới mức mặt trắng bệch, miệng cũng im bặt.