Thấy vậy, Lâm Mộc mới dập tắt nội lực trong lòng bàn tay.
Thực ra với thực lực của anh bây giờ, muốn giết ông cụ dễ như chơi.
Nhưng anh không muốn gây ra án mạng, cho nên mới khống chế nội lực.
Advertisement
Khi trước Ngô trưởng lão từng là ngọn núi cao vời vợi mà Lâm Mộc không thể vượt qua.
Còn bây giờ, anh có thể tùy ý nghiền nát ông cụ! Thậm chí lấy mạng ông cụ cũng dễ như trở bàn tay!
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lâm Mộc cầm Thất Tinh Đao đi về phía lầu chính.
“Trong vòng ba phút, tất cả mọi người phải ra khỏi chỗ này!” Lâm Mộc hét lên với đám người còn trong lầu chính.
Đám học viên của Võ Quán nghe vậy rối rít chạy đi.
Ngô trưởng lão vội vàng gọi điện cầu cứu Chưởng môn Thanh Thương Phái!
3 phút sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong tòa nhà chính không còn một bóng người.
Thanh Thương võ quán chỉ có ba lầu.
Lâm Mộc lập tức vung Thất Tinh Đao trong tay chém liên tiếp vào xà chính của tòa nhà!
Rầm!
Sau tiếng nổ lớn, tòa nhà chính đã bị chém nứt rồi sụp đổ tan tành!
Mọi người chấn động không thôi, Thanh Thương võ quán tiếng tăm vang dội khắp Ninh Đô cứ thế mà bị đập nát ư?
“Bây giờ Lâm cao nhân mạnh mẽ quá!” Mai Tổng nuốt một ngụm nước miếng.
Trong mắt Mai Tổng, chỉ một học viên của Thanh Thương võ quán đã có thể ỷ vào thân phận và bản lĩnh của Thanh Thương võ quán tới ức hiếp ông ta. Thế mà giờ đây Lâm Mộc phá hủy toàn bộ Võ Quán luôn? Đây chắc chắn sẽ là một tin tức nóng hổi của Ninh Đô!
“Võ Quán của Thanh Thương Phái chúng tôi!”
Sắc mặt Ngô trưởng lão khó coi tới cực điểm. Ông cụ hiểu rõ, Lâm Mộc ra tay phá cho Thanh Thương võ quán sụp đổ tan tành trước mặt dân chúng và học viên, chẳng những phá đi cơ sở của Thanh Thương Phái họ đặt ở Ninh Đô, còn hủy hoại thanh danh của môn phái họ!
Lâm Mộc đi tới trước mặt Ngô trưởng lão: “Ông không đồng ý đóng cửa Võ Quán, giờ tôi giúp ông hoàn thành rồi đấy!”
Anh bình tĩnh nhìn ông cụ.
Khóe mắt Ngô trưởng lão khẽ giật, chỉ biết câm nín.
Ông cụ sợ Lâm Mộc tiếp tục đánh mình chứ sao!
Lâm Mộc nói tiếp: “Hồi nãy tôi đưa ra ba yêu cầu, nhưng mới chỉ hoàn thành được yêu cầu thứ ba là đóng Võ Quán, bây giờ ông phải hoàn thành yêu cầu thứ nhất, khom mình xin lỗi bạn của tôi.”
“Lâm Mộc, cậu đập phá Thanh Thương võ quán của tôi sụp đổ tan tành thế này còn bắt tôi xin lỗi bạn cậu trước mặt mọi người ư? Cậu... cậu ức hiếp người quá đáng!” Ngô trưởng lão nghiến răng, sắc mặt khó coi tới cực điểm.