Lâm Mộc Báo Thù

Chương 79: 79: Bảo Vật




Sau khi Lâm Mộc rời khỏi quán bar Sa ngã, anh để chiếc xe cũ của mình ở bãi đậu xe bên ngoài, sau đó tìm một khách sạn gần đó để ở.

Trong phòng khách sạn.

Lâm Mộc lấy cuốn bí kíp tấn công "Lưu Quang Quyết" do sư phụ để lại, bắt đầu đọc và nghiên cứu.

Sau khi xem được một lúc, Lâm Mộc đã hiểu ra mục đích của "Lưu Quang Quyết" này, sau khi giải phóng nội lực, dùng phương pháp được sách truyền dạy để chuyển nội lực thành một hình thức tấn công.

Nói một cách chính xác là dạy bạn cách sử dụng nội lực để cô đọng lại thành đòn tấn công.

Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu nó một cách nghiêm túc.

Anh mải mê nghiên cứu, thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, chớp mắt đã là sáng ngày hôm sau, bên ngoài trời đã hơi hửng sáng.

“Lưu Quang Quyết!”
Mười ngón tay của Lâm Mộc búng ra, nội lực bắt đầu chuyển động trên các ngón tay, sau đó lập tức ngưng tụ thành hàng trăm tia sáng như sợi chỉ, bay ra ngoài cửa sổ như những mũi tên sắc bén!
Mỗi một tia sáng đều là do ngưng tụ nội lực mà tạo thành.

“Giai đoạn đầu tiên diễn ra thuận lợi, cách tấn công này, thực lực quả thực mạnh hơn nhiều so với việc giải phóng nội lực đơn giản.” Lâm Mộc rất vui vẻ.

"Lưu Quang Quyết" này được chia thành năm tầng, Lâm Mộc mới thực hành tầng đầu tiên.

Giai đoạn tu luyện đầu tiên tương đối đơn giản, Lâm Mộc chỉ trong một đêm đã luyện thành công.


Lâm Mộc rốt cuộc cũng hiểu được tại sao sư phụ lại giao những bí kíp này cho anh sau khi đã đạt tới Linh Ý Cảnh, bởi vì chỉ có nội lực ở giai đoạn Linh Ý Cảnh phóng ra mới có thể ngưng tụ ra loại tấn công này.

Ở cảnh giới Khai Linh Cảnh đây, tuy có thể phát ra nội lực, nhưng cũng chỉ là nắm được sơ bộ, không có khả năng để ngưng tụ và học được bí kíp này.

“Cũng sắp đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.”
Lâm Mộc nhìn bầu trời đã sáng ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy.

Gia đình họ Tôn và Tôn Thượng Minh nên trả giá cho những gì bọn họ đã làm trước đây!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

...!
Đã hơn mười giờ sáng.

Trên tầng hai Thục Nhã Trai.

Trong một căn phòng đầy không khí cổ điển, có sáu chủ doanh nghiệp giàu có, tất cả đều là những người giàu nhất trong danh sách những người giàu tỉnh Giang Nam.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài Trung Quốc và đeo dây chuyền bằng ngọc bích đang chào đón những ông chủ này, ông ta chính là ông chủ Quế của Thục Nhã Trai.


“Ông chủ Quế, chúng tôi cũng không thể nào cứ ngồi chờ không như vậy được, phải không, ông cho chúng tôi xem bảo vật nhanh lên, trước hết hãy để chúng tôi mở mang tầm mắt, tôi đã đặc biệt mời Hoàng Đạo Trường đến đây hôm nay.” Một ông chủ giàu có nói.

Ông chủ này là Mai tổng, đứng thứ tám trong danh sách những người giàu Giang Nam, đồng thời cũng là nhân vật có tiếng Giang Nam.

Phía sau Mai tổng, có thêm một đạo sĩ mặc áo bào.

Nếu Lâm Mộc ở đây, anh chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đạo sĩ này, anh ta chính là đạo sĩ Hoàng Đạo Trường mà Lâm Mộc đã gặp lần trước khi anh ở Cốc Huyền để giúp chúa Bằng Gia thi đấu.

Lúc đó Lâm Mộc đã đánh bại anh ta, Hoàng Đạo Trường này vẫn đang đuổi theo Lâm Mộc, muốn bái Lâm Mộc làm thầy.

“Đúng vậy, ông chủ Quế, ông cứ làm thần thần bí bí, ông muốn kích thích sự tò mò của chúng tôi, phải không?” Một số ông chủ khác đang có mặt cũng lên tiếng.

Ông chủ của Thục Nhã Trai mỉm cười: "Mấy ông chủ, đại thiếu gia nhà họ Tôn còn chưa tới, khi nào cậu ấy đến tôi sẽ lấy đồ ra, tính khí của thiếu gia nhà họ Tôn mọi người cũng biết rồi đấy, nếu chúng ta không đợi, chắc chắn cậu ấy sẽ không vui, tội này tôi không gánh được, vẫn mong mấy ông chủ bỏ qua cho."
“Hừ, hiện tại đã hơn mười giờ rồi, là cậu ta không đúng giờ, tại sao có thể trách chúng ta không đợi được chứ?” Mai tổng lạnh lùng khịt mũi.

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra.

“Ai đang nói xấu sau lưng tôi thế?”
Các ông chủ vừa nhìn lên đã thấy Tôn Thượng Minh đang bước vào, vô cùng có khí chất.

Câu nói vừa rồi rõ ràng là phát ra từ miệng của Tôn Thượng Minh.


Mai tổng vừa nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức cúi mặt xuống.

Vài ông chủ khác cũng quay mặt đi, trong lòng lộ ra vẻ sợ hãi đối với Tôn Thượng Minh.

Phía sau Tôn Thượng Minh là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, khi bước đi như đi trên gió vậy.

“Tôi đến muộn là vì phải đến Kim Trì Quan ở bên ngoài thành phố, đặc biệt mời đại đệ tử của Kim Trì Quan, Văn Kiệt đạo nhân, hôm nay đến giúp tôi xác định bảo vật.” Tôn Thượng Minh đầy kiêu ngạo.

Về phần Văn Kiệt đạo nhân đang đứng bên cạnh Tôn Thượng Minh, cơ bản mọi người có mặt ở đây đều biết anh ta, anh ta chính là đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, tuy rằng Đạo pháp không bằng Vũ Đạo Trưởng, nhưng thực lực cũng rất mạnh.

Nếu Văn Kiệt đạo nhân đã đến, anh ta sẽ có thể hiểu rõ ràng tác dụng của bảo vật.

“Vâng, vâng, Tôn thiếu gia, vì cậu đã đến rồi, nên tôi sẽ lấy bảo vật ra ngay.” Ôngchủ Thục Nhã Trai lấy một hộp gỗ từ kệ bên cạnh và đặt nó lên giữa bàn.

Ông chủ mở hộp gỗ và lấy ra một chiếc lư ba chân màu xanh lá cây.

Khi lấy lư hương ra, mọi người lập tức cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra trong không khí.

Mọi người chỉ cần ngửi thôi cũng đã cảm thấy thư thái và hạnh phúc, dễ chịu khó tả.

“Đây thực sự là một đồ vật tốt, Hoàng Đạo Trường, hãy đi xem xét nó đi.” Mai tổng rất trông đợi vào nó.

“Được, Mai tổng!”
Hoàng Đạo Trường cũng rất hứng thú với những bảo vật này, sau khi đáp ứng, anh ta lập tức bước lên phía trước.

Bùm!

Ngay khi Hoàng Đạo Trường chuẩn bị bước tới, Văn Kiệt đạo nhân do Tôn Thượng Minh mang tới đột nhiên xua tay.

Trong phòng bỗng nổi lên một trận gió, đẩy lùi Hoàng Đạo Trường về phía sau.

“Không biết chó mèo từ đâu tới, Đạo gia còn chưa xem, vậy mà có người lại dám xem trước sao?” Văn Kiệt đạo nhân chắp tay sau lưng, liếc nhìn Hoàng Đạo Trường.

"Anh..." Sắc mặt Hoàng Đạo Trường thay đổi, bảo anh ta là chó mèo, đối với anh ta chính là sỉ nhục.

Nhưng anh ta biết đối phương thực lực rất mạnh, sư phụ đối phương lại là Vũ Đạo Trưởng nổi tiếng, cho nên anh ta không dám nói thêm.

Sắc mặt của Mai tổng cũng không được tốt lắm: "Tôn thiếu gia, đây cũng không phải là đồ vật của nhà cậu, là ông chủ Quế mời chúng tôi đến thưởng thức thứ này, nên vị Hoàng Đạo Trường này của tôi cũng có đủ tư cách để xem xét thứ này, phải không?"
"Nếu là đạo sĩ thì so thực lực, khi thực lực không bằng thì chấp nhận xem sau đi."
Tôn Thượng Minh ngồi ở trên ghế bên cạnh: "Văn Kiệt, đi xem đi." ,
Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới cầm chiếc lư hương ba chân lên.

"Đây là pháp bảo dùng để dưỡng tâm, người bình thường ngửi lâu, có thể sảng khoái tinh thần, thật là đồ vật hiếm thấy." Văn Kiệt đạo nhân nói.

Sau nghe xong lời này, các ông chủ trong phòng càng quan tâm đến chiếc lư hương ba chân hơn.

“Văn Kiệt đạo nhân, sợ là những điều anh vừa nói vẫn chưa đủ chính xác?” Hoàng Đạo Trường đột nhiên lên tiếng.

Sau đó, Hoàng Đạo Trường bước tới, giơ cái lư hương lên: "Pháp bảo này không chỉ có thể làm sảng khoái tinh thần, còn có thể tĩnh tâm, thậm chí dưỡng tâm, cải thiện công việc và hiệu quả làm việc của người bình thường.

"
“Đối với những những đang tu luyện như tôi, nếu đang tu luyện mà đặt vật này trong phòng, nó sẽ giúp ích rất nhiều, vật này đâu chỉ là một vật tốt hiếm có, mà còn là một bảo vật cao cấp!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.