Lâm Mộc Báo Thù

Chương 853



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được lời này, Người đàn ông trung niên sa sầm mặt.  

<

“Nhóc con, tôi nói thật cho cậu biết, đến ông chủ khách sạn này còn phải nể mặt tôi. Hôm nay  tôi nhất định phải tiếp đãi khách quý ở phòng bao này! Nếu cậu không chịu nể mặt, tôi chỉ đành kêu người của khách sạn ‘mời’ cậu ra khỏi đây thôi!  ” Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói.  

Advertisement

“Thế à? Để tôi xem bọn họ dám không?” Lâm Mộc quay đầu liếc một cái, khóe môi khẽ cong lên.  

Ông ta muốn hưởng đặc quyền ư, Lâm Mộc anh chẳng sợ.  

Ngay lúc này, di động của Người đàn ông trung niên bỗng đổ chuông.  

“Anh Phàm, anh tới rồi sao? Được được, chỗ tôi còn có chút chuyện nhỏ nên không thể đích thân ra cửa đón anh, tôi cho người tiếp đón anh ngay, lát nữa tôi uống rượu phạt!”  

Người đàn ông trung niên dùng giọng điệu kính cẩn và khách sáo để trao đổi với người ở đầu kia điện thoại, hiển nhiên khách quý của ông ta không tầm thường.  

Cúp điện thoại, Người đàn ông trung niên lập tức dặn dò người đứng sau: “Mau ra cổng khách sạn đón khách!”  

“Rõ thưa Lương Tổng!” Tên cấp dưới nói rồi vội vã chạy ra ngoài.  

Vị Lương Tổng kia nhanh chóng dời mắt đến người Lâm Mộc: “Thằng nhóc, mau rời khỏi phòng bao! Đừng có chọc giận tôi!”   

“Bây giờ phòng bao thuộc về tôi, chính ông mới là người phải rời đi, ông quấy nhiễu không gian của tôi rồi đấy!” Lâm Mộc ngồi yên trên ghế.  

Ngay lúc này, giám đốc khách sạn dẫn theo vài tên bảo vệ chạy vội vào phòng bao.  

“Lương Tổng, thật xin lỗi vì đã chọc giận ông, tôi đến để giải quyết chuyện này!” Tên giám đốc mau mắn khom người xin lỗi Lương Tổng.  

Sau đó  ông ta chạy nhanh tới trước mặt Lâm Mộc.  

“Thưa tiên sinh, anh không chọc nổi vị Lương Tổng này đâu, ông ta có quan hệ hợp tác với Chi nhánh Liên Minh thành phố Bình Phụng đấy! Người khách quý mà ông ta muốn tiếp đãi hôm nay cũng là thành viên của chi nhánh này.” Tên giám đốc nghiêm túc nói.  

“Thế thì đã sao?” Lâm Mộc chẳng hề lay động.  

Tên giám đốc và Lương Tổng đều ngẩn người.  

Phải biết rằng, thời buổi loạn lạc, danh tiếng của liên minh vô cùng vang dội.  

Họ chẳng ngờ lấy cả thân phận người thuộc liên minh ra mà người đàn ông trẻ trước mặt vẫn không chịu nhượng bộ?  

“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Lập tức quăng cậu ta ra đường cho tôi! Khách quý sắp tới rồi, tôi không có thời gian phí lời với cậu ta!” Lương Tổng quát to.  

“Bảo vệ, quăng cậu ta ra ngoài cho tôi!” Tên giám đốc khách sạn ra lệnh.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.