Còn nếu như người biến dị đã bị săn thành công, sắp được thu thập làm chiến lợi phẩm của mình và bị cướp mất thì chính là cướp bóc trắng trợn.
Đội trưởng đội dọn dẹp tự do cho biết: "Đó là chiến lợi phẩm mà chúng tôi đã săn ở những nơi khác từ trước, chúng tôi để nó ở trong nhẫn trữ vật, sau khi chúng tôi vừa đến đây thì chúng tôi đã gặp những người đó và bọn họ đã cướp hết tất cả của chúng tôi."
Advertisement
“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu.
"Sư huynh, bọn họ còn cướp đoạt chiến lợi phẩm của những Tu Hành Giả tự do, thật đáng giận? Chuyện này nhất định chúng ta phải quản." Lâm Mộc nói.
Advertisement
Những người tu luyện tự do này đi ra ngoài để dọn dẹp người biến dị đổi lấy liên minh tệ, nguy hiểm bọn họ cần phải chịu lớn hơn rất nhiều so với nhóm của Lâm Mộc.
Mạo hiểm cả tính mạng để kiếm lấy được một ít chiến lợi phẩm vậy mà còn bị cướp đi? Lâm Mộc cảm thấy rất tức giận.
"Đúng vậy, chúng tôi là những người tu luyện tự do, không dễ dàng gì mới có thể kiếm được một ít liên minh tệ, sức mạnh của chúng tôi đã không được mạnh, việc ra ngoài đi săn người biến dị là rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể lập nhóm và dựa vào lợi thế về người mới có thể kiếm được một ít liên minh tệ."
“Đúng là không xem ai ra gì, chỉ vì chúng tôi là những người tu luyện tự do nên mới bị bắt nạt!”
Những người trong đội dọn dẹp tự do đều tức giận lên tiếng.
Chiến lợi phẩm bị cướp, làm sao bọn họ không cảm thấy khó chịu được cơ chứ?
Nhưng chỉ vì sức mạnh không đủ nên bọn họ cũng không thể làm gì hơn ngoài việc than thở vài câu, ngoài việc trong lòng cảm thấy khó chịu thì cũng không làm gì được.
Thẩm Trạch Thiên nhìn bọn họ: “Mọi người, ba người chúng tôi sẽ dẫn mọi người đi lấy lại toàn bộ chiến lợi phẩm!”
“Thật sao?”
Những người tu luyện tự do đều rất vui mừng khi nghe Thẩm Trạch Thiên nói như vậy.
"Đương nhiên là thật." Lâm Mộc nói.
“Này ba người, bọn họ nhiều người lắm, tổng cộng có tám người, chuyện này sẽ không gây phiền phức cho ba người các anh chứ?” Đội trưởng đội dọn dẹp tự do có chút lo lắng.
“Đừng lo lắng, mọi người hãy dẫn đường đi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Vâng! Vâng!”
Đội trưởng đội dọn dẹp tự do và mười mấy thành viên trong đội đều hào hứng gật đầu.
Sau đó, bọn họ mang theo ba người Lâm Mộc, đi thẳng và trong huyện nhỏ.
Bên trong huyện nhỏ.
Một đội Tu Hành Giả mặc áo choàng màu trắng riêng biệt vừa giải quyết xong một nhóm người biến dị và đang thu dọn chiến lợi phẩm.
“Haha, lần này thu hoạch khá tốt đấy.”
“Nhóm người tu luyện vừa rồi tuy không có được bao nhiêu chiến lợi phẩm, nhưng dù có ít thì cũng là chiến lợi phẩm.”
Những người này vừa thu dọn chiến lợi phẩm vừa thoải mái nói chuyện phiếm, rất nhanh sau đó bọn họ đã thu dọn xong hiện trường và toàn bộ chiến lợi phẩm.