Lâm Mộc Báo Thù

Chương 892



“Vào đi.” Giọng nói của Khâu Anh vang lên.  

Lâm Mộc đẩy cửa tiến vào.  

Advertisement

Bên trong gian phòng.  

Advertisement

Sau khi Khâu Anh thấy Lâm Mộc tới thì lập tức lộ ra nụ cười, bà ta nhiệt tình nói: “Lâm Mộc, cháu lại đến làm khách chỗ dì Khâu rồi, mau ngồi xuống đây.”  

“Dì Khâu, cháu không ngồi đâu, hôm nây cháu tới là vì có một chuyện muốn nhờ dì chỉ bảo.” Lâm Mộc vừa nói vừa đi đến trước bàn làm việc của Khâu Anh.  

“Xin chỉ bảo? Lâm Mộc, cháu khiêm tốn quá, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, chỉ cần dì biết thì nhất định không giấu nửa lời.” Trên mặt Khâu Anh tràn ngập ý cười.  

“Dì Khâu, cháu sẽ không vòng vo nữa, xin hỏi dì Khâu tham gia vào Quang Minh Hội từ khi nào vậy? Xin hỏi dì Khâu, vì sao lại làm việc cho Quang Minh Hội?” Lâm Mộc chăm chú nhìn Khâu Anh.  

Sau khi Khâu Anh nghe được câu hỏi của Lâm Mộc, nụ cười trên mặt bà ta cứng lại, thế nhưng trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ tươi cười, rất khó để phát hiện.  

“Lâm Mộc, gia nhập vào Quang Minh Hội gì cơ? Dì Khâu không hiểu cháu đang nói gì cả.” Trên mặt Khâu Anh vẫn giữ nguyên nụ cười.  

Hai tay Lâm Mộc chống lên bàn, cúi người tới gần Khâu Anh: “Không hiểu? Cháu nghĩ dì Khâu phải hiểu hơn bất cứ ai khác chứ. Dì nhân danh Hội từ thiện mê hoặc lòng người, khiến người ta giúp gì phát tán lời đồn, dì có muốn cháu kể từng chuyện từng chuyện ra không?”  

Lời nói của Lâm Mộc giống như một quả bom hạng nặng, nổ cho Khâu Anh kinh hồn táng đảm.  

Nhưng biểu hiện của bà ta vẫn duy trì bình tĩnh như cũ.  

“Lâm Mộc, dì thực sự không hiểu ý của cháu, cháu đang nghi ngờ dì làm chuyện xấu sao? Dì Khâu lập ra Hội từ thiện chẳng qua chỉ là muốn cống hiến một phần sức lực trong đại nạn lần này mà thôi.” Trên mặt Khâu Anh vẫn treo nụ cười như trước.  

Ánh mắt Lâm Mộc đông lại: “Dì Khâu, nếu dì muốn cống hiến một phần sức lực, vậy dì nên khai hết tất cả những gì dì biết, nếu cháu đã đến tìm dì thì tất nhiên trong tay đã nắm được chứng cứ xác định, dì không cần phải diễn kịch với cháu đâu.”  

Khâu Anh thu lại nụ cười, bà ta chợt đứng lên, không vui nói: “Lâm Mộc, cậu có ý gì? Tôi nể mặt Uyển Nhi nên mới khách sáo với cậu, thế mà hiện giờ cậu lại muốn vu cáo hãm hại mẹ vợ của mình hay sao?”   

Lâm Mộc lấy ra một xấp văn kiện, đặt lên bàn.  

“Khâu Anh, dì nói tôi hãm hại dì? Nhìn đi, đây chính là chứng cứ!”  

“Những người trong này đều là người tung tin đồn bị Liên minh để mắt tới, mà bọn họ đều có một điểm chung đó chính là đã từng nhận được tài trợ của Hội từ thiện Khâu Thị các người, dì định giải thích thế nào?” Giọng nói của Lâm Mộc vô cùng sắc bén.  

Khâu Anh vội vàng cầm văn kiện lên nhìn, vừa xem vừa nói: “Lâm Mộc, những tư liệu này cũng chỉ có thể chứng minh…chứng minh bọn họ từng nhận được sự giúp đỡ từ chỗ của tôi, chỉ có như vậy, không thể chứng minh thêm gì khác.”  

Lâm Mộc cười lạnh một tiếng: “Khâu Anh, trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao? Trong thành phố an toàn có mấy chục triệu người, trùng hợp là những người đi rải tin đồn có đến 90% đã từng nhận được tài trợ của Hội từ thiện Khâu Thị? Dì cho rằng tôi ngốc hay là cho rằng Liên minh Tu Hành Giả là kẻ ngốc?”  

“Lâm Mộc, vì sao có chuyện trùng hợp như vậy thì tôi không biết. Nhưng chuyện này cũng không thể coi như bằng chứng chứng minh việc gì cả. Tôi thực sự không biết Quang Minh Hội gì cả, tôi biết hiện tại cậu làm Thanh tra, ngồi ở vị trí cao, nếu cậu muốn hãm hại tôi hay thậm chí là gi3t chết tôi thì hiện tại cứ ra tay đi. Chuyện mà tôi không biết thì sẽ không thừa nhận.” Khâu Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt cương quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.