Lâm Mộc Báo Thù
Năng lượng của Chí Tôn Tích và Cảnh giới thân xác Nhập Huyền Cao Giai như châu liền bích hợp hỗ trợ anh.
Sư huynh cũng chia sẻ chút thông tin về cuộc khảo nghiệm Nghị Trưởng.
Khảo nghiệm chia thành chín cấp, cấp càng cao thì độ khó càng tăng.
Sư huynh thất bại ở cấp bốn, cho nên chỉ nhận được phần thưởng ba cấp đầu tiên.
Advertisement
Sảnh nghị sự Liên Minh.
“Chào Phó minh chủ Hồ!” Lâm Mộc hành lễ.
Advertisement
“Phó minh chủ Hồ!” Trần Uyển Nhi cũng lập tức chào.
“Lâm Mộc, chuẩn bị thế nào rồi!” Phó Minh chủ cười hỏi.
“Không tồi, nắm chắc vài phần ạ!” Lâm Mộc đáp.
“Tốt, tôi tán thưởng sự tự tin của cậu, vậy hôm nay tôi chờ xem biểu hiện của cậu ưu tú thế nào!” Phó minh chủ Hồ nói.
Sau đó ông cụ nhìn về phía Trần Uyển Nhi: “Đây là Trần Uyển Nhi sao?”
“Đúng rồi Phó minh chủ Hồ, cô ấy là sư muội của tôi.” Lâm Mộc đáp.
“Tôi nghe tới cái tên này rồi, cô bé rất có thiên phú.” Phó minh chủ Hồ nói.
“Cảm ơn Phó minh chủ Hồ khen ngợi!” Trần Uyển Nhi đáp.
“Cố gắng tu luyện nhé, chỉ cần có biểu hiện tốt, liên minh sẽ không để người tài bị chôn vùi đâu!” ông cụ nói.
“Đệ tử nhất định sẽ cố gắng!” Trần Uyển Nhi lập tức đáp.
Lâm Mộc nói: “Phó minh chủ Hồ, sư muội của tôi nhất định là nhân tài, liên minh có thể xem trọng và cho cô ấy thêm tài nguyên hỗ trợ!”
“Lời này Sài Thiệu cũng nói với tôi rồi, yên tâm đi, vẫn là câu nói đó, liên minh không để nhân tài bị chôn vùi đâu!” Phó minh chủ Hồ nói.
Lâm Mộc ngẩn người, Sài Thiệu cũng giới thiệu tiểu sư muội ư?
“Lâm Mộc, hôm nay là ngày khảo nghiệm của cậu, chúng ta vẫn nên bàn vấn đề trọng điểm đi!” ông cụ nói.
“Đương nhiên, Phó minh chủ Hồ, người có thể tiết lộ chút nội dung thử thách cho tôi không?” Lâm Mộc tò mò.
“Mọi thử thách đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, đến nơi tôi sẽ nói rõ cho cậu biết, đi nào!” Nói rồi ông cụ đi ra ngoài.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng theo gót.
Ba người đi về thung lũng phía sau núi.
Qua thung lũng, lại đi tiếp, cuối cùng đến đỉnh một ngọn núi cao nhất của liên minh.
Đỉnh núi rất bằng phảng, nơi này có một tòa tháp cổ, bên cạnh tháp là một võ đài vô cùng lớn.
Có năm người đã đứng chờ trên tháp cổ
Sài Thiệu, Thẩm Trạch Thiên cũng nằm trong số đó.
“Sư huynh, sao anh lại tới đây?” Lâm Mộc lập tức chào hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.