Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám (Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn)

Chương 11



Mấy ngày này, Thời Dĩ Cẩm đều không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày trừ ăn với ngủ, cũng chỉ có ăn với ngủ.

Cùng việc cảm nhận thời tiết đã lạnh hơn chút ra, cuối cùng nàng cũng được trải qua cuộc sống lười biếng mà mình mong muốn.

Ở trong phòng ngày này qua ngày khác, Thời Dĩ Cẩm ít nhiều cũng cảm thấy có chút nhàm chán.

Càng đừng nói, mấy ngày này, chắc Viên Viên cũng sợ lạnh, cũng ở trong viện tử không có bước chân ra ngoài, cũng không có đến tìm nàng.

Thời Dĩ Cẩm cuối cùng quyết định lấy lại sở thích sắp đóng bụi trước kia của nàng, đó chính là—— đọc tiểu thuyết.

Nàng đi đến thư phòng của Thời Dung, định tìm xem có mấy quyển tiểu thuyết kỳ quái, du ký hoặc là thoại bản đều lấy cầm về để giết thời gian.

Kết quả, nàng đi đến thư phòng, phát hiện đều là tứ thư ngũ kinh các bản, ngoài ra những cái này ra thì đều là những sách liên quan nghị luận hoặc chính luận.

Thời Dĩ Cẩm vô cùng buồn chán thế là quyết định xuất phủ đi ra tiệm sách, tìm mấy quyển thoại bản để giết thời gian mang về xem.

Lý Như vốn dĩ định sắp xếp xe ngựa đưa Thời Dĩ Cẩm đi tiệm sách, Thời Dĩ Cẩm biết được hiệu sách cách Thời phủ chỉ có có 3 con ngõ, nên đã cự tuyệt.

Lý Như lại nhắc với Thời Dĩ Cẩm quy tắc của tiểu thư quan gia nên làm cửa lớn không ra, cửa sau không bước, nói nếu như Thời Dĩ Cẩm không ngồi xe ngựa, thì sẽ không để nàng đi.

Thời Dĩ Cẩm mềm cứng đều dùng, biểu ý nàng sẽ mượn quần áo của hạ nhân, ăn mặc giống như nữ nhi con nhà bình thường, Lý Như mới miễn cưỡng đáp ứng.

Nàng đem theo hộ vệ mà Lý Như, sắp xếp cho nàng, một đường ung dung thong thả đi đến, dự định thuận tiện dừng lại ở mấy chỗ phong cảnh đẹp ở kinh thành mà nàng vẫn chưa nhìn thấy.

Tiệm sách nằm ở trên con phố náo nhiệt nhất, đủ các loại cửa hàng tạp hóa, quán trà nằm san sát nhau, vô cùng nhộn nhịp.

Thời Dĩ Cẩm cũng không có hứng thú với những cái này lắm, trực tiếp hướng về phía tiệm sách mà đi.

Quả đúng như dự đoán, đích xác để nàng tìm được một đống những thứ hay ho ở trong hiệu sách, thoại bản hoa tiền nguyệt hạ*, nàng đang định tìm xem còn thoại bản nào thú vị nữa không, thì nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng nói chuyện.

*Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen...).

"Lão Lưu đích thực nói không thấy liền không thấy, đúng là kỳ quái dọa người".

"Hắn ta sẽ không thật sự trộm lệnh bài trong phủ lẻn ra ngoài chứ, chính là lại không có quay về đi. Như thế sao được, chúng ta đã ký khế ước bán thân rồi".

Thời Dĩ Cẩm cảm thấy giọng nói này rất quen tai, quay đầu lại liếc một cái, nhìn thấy hai người trong cửa hàng đang quay lưng lại với nàng. Từ một bên mặt lộ ra nàng có thể nhận ra được một trong số đó chính là nha hoàn hôm trước đến viện tử của nàng đưa bữa sáng, bị lại truy hỏi chuyện lệnh bài.

Còn một người khác nhìn cách ăn mặc với cái đầu bóng loáng, có thể đoán ra được phần lớn chính là trù nương trong phòng bếp của Thời phủ.

Nàng cũng đoán ra được lão Lưu trong miệng bọn họ chắc là phu xe tự sát ở Tư Hình Xử hôm đó.

Xem ra hôm nay cũng là trộm chuồn ra ngoài, Thời Dĩ Cẩm nghĩ, lại không có dự định vạch trần bọn họ.

"Nhưng mà, hành tung lúc trước của lão lưu vẫn luôn thần thần quỷ quỷ, ta nghe nói hắn ta tối hôm trước cũng đã từng cả đêm không quay về phòng". Trù nương lại nói.

"Ngươi nói như vậy, ta lại nhớ ra, lúc trước hắn hình như còn trộm dùng xe ngựa trong phủ, không biết đi đâu". Nha hoàn tiếp lời.

"Hắn có lúc đến nửa đêm mới quay về, còn chạy đến phòng bếp muốn ăn, ta thuận miệng hỏi một câu ngươi đi đâu đấy, hắn còn nói không phải chuyện của ta, ta xem hắn không vừa mắt từ lâu rồi." Trù nương trong lời nói tràn đầy oán hận.

Sau đó, hai người tại nói về chủ đề khác, từ trong lời nói của bọn họ, Thời Dĩ Cẩm cũng nghe ra được hai người hình như không biết chữ, đến để mua họa bản.

Sau đó nàng thấy hai người cũng không có nhắc đến tin tức gì quan trọng nữa, nên cũng dự định trả tiền rồi rời đi, nhưng lại bị hai người phát hiện ra.

"Đại...đại tiểu thư...." Nha hoàn đó vô cùng quẫn bách, chắc là cảm thấy đã lén ra ngoài lại còn bị chủ nhân bắt gặp.

Trù nương dường như vì cách ăn mặc của Thời Dĩ Cẩm nên không có nhận ra nàng, nghe thấy người bên cạnh kêu lên như vậy, mới phản ứng lại, lắp bắp nói "Đại tiểu thư, bọn tôi...bọn tôi...."

Thời Dĩ Cẩm muốn giả vờ như chưa phát sinh ra chuyện gì, nhưng vẫn qua loa nói mấy câu: "Chúng ta hãy coi như chưa từng gặp nhau".

"Tạ ơn đại tiểu thư khai ân, đại tiểu thư đúng là trạch tâm nhân hậu, đại nhân đại lượng. " Phụ nhân đó đem tất cả những lời nói tốt đẹp để tâng bốc Thời Dĩ Cẩm.

Thời Dĩ Cẩm tỏ ý bà ta không cần căng thẳng, nhấc chân rời đi, vừa mới đi được hai bước, lại quay đầu lại nói với nha hoàn kia: "Viện tử của ta vừa hay đang thiếu người, ngươi có muốn qua không? Ngươi có thể suy nghĩ một chút, nếu như muốn, thì đến tìm ta".

Nói xong, Thời Dĩ Cẩm ôm thoại bản bảo bối của nàng rời đi.

Nha hoàn đó vẫn đang choáng váng ở chỗ cũ, niềm vui vừa nãy Thời Dĩ Cẩm nói sẽ làm như không thấy bọn họ đã biến mất sạch sành sanh, vẻ mặt muốn khóc hỏi trù nương bên cạnh: "Phải làm sao a?"

"Đây là chuyện tốt mà, làm việc ở bên cạnh đại tiểu thư, sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa, số bạc hàng tháng của người cũng sẽ được tăng lên" Trù nương ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt "Đến lúc đó đừng quên ta đó".

"Lúc trước không phải nghe đồn người ở trong viện của đại tiểu thư không có làm quá ba tháng sao". Nha hoàn đó vẫn còn xoắn xuýt.

"Đó là lúc trước, ta xem hiện tại tính tình của đại tiểu thư đã tốt lên không ít rồi, lúc trước cũng không tự mình bồi nhị tiểu thư đến phòng bếp" Trù nương kéo nha hoàn rời khỏi tiệm sách, hướng về Thời phủ mà đi.

Nha hoàn lắc đầu như trống bỏi trong tay người bán hàng rong trên phố: "Thế ta vẫn là đi vậy, nhưng ta nhất định sẽ nói rõ với đại tiểu thư ta cái gì cũng không biết, ở phòng bếp cũng chỉ làm mấy chuyện quét dọn thôi."

Thời Dĩ Cẩm quay về phủ, liền ném khúc nhạc đệm gặp hai người vừa nãy ra sau ót.

Lập tức về tiểu viện, đốt lò sưởi, trốn ở trong chăn xem thoại bản mà nàng vừa mới mua về.

Nàng phát hiện thoại bản của cổ nhân cũng có thú vị khác, tình tiết thú vị, những chỗ gây cười dày đặc, nàng xem đến vui vẻ ở trong đó.

Đợi đến khi nha hoàn đó đem bữa tối đến cho Thời Dĩ Cẩm, nàng bất giác phát hiện ra, mình đã xem thoại bản cả một buổi chiều rồi.

Nha hoàn đó thấp thỏm không yên mở miệng, biểu cảm anh dũng như sắp ra chiến trường vậy: "Đại tiểu thư, nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi, nô tỳ sẽ qua chỗ cô. Nhưng mà nô tỳ cái gì cũng không biết, sợ đại tiểu thư không để ý đến nô tỳ".

"Có thể đốt than là được rồi, ta không muốn trong thời tiết lạnh giá lúc ở trong chăn, còn phải ra ngoài đốt than." Thời Dĩ Cẩm đối mặt với bữa tối được bưng đến, vừa vui vẻ ăn vừa nói.

"Hả?" Nha hoàn đó nghe thấy lời Thời Dĩ Cẩm nói vẻ mặt mờ mịt, đối với yêu cầu mà đại tiểu thư nhắc đến có cảm giác không tin nổi.

"Ta ở chỗ này có mỗi mình cũng không tiện, có lúc muốn tìm một người sai vặt cũng không có, ngươi có thể yên tâm, sẽ không để người phải làm việc nặng nhọc gìm" Thời Dĩ Cẩm an ủi nha hoàn trước mặt xem có vẻ đang rất mơ hồ này: "Ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ tên Tiểu Thu." Nha hoàn cẩn trọng trả lời.

Thời Dĩ Cẩm đặt bát đũa xuống: "Người không cần căng thẳng, ta cũng không ăn thịt người, ngươi nếu như ngày thường muốn xuất phủ ta cũng không ngăn cản ngươi, ta sẽ cho ngươi không gian nghỉ ngơi nhất định. Nhưng mà, trước khi xuất phủ phải nói với ta một tiếng, không thể không nói tiếng nào mà biến mất là được."

"Được rồi, thế ngày mai người đến viện của ta đi". Thời Dĩ Cẩm vỗ bàn, quyết định khiến cho cuộc sống của nàng dưới sự chăm sóc của người khác càng thêm thoải mái.

Thời Dĩ Cẩm ngày thứ hai đi tìm Lý Như muốn xin phép chuyện điều động nha hoàn, nàng cho dù là đại tiểu thư trong phủ, vẫn phải tôn trọng chức vụ phu nhân quản lý chuyện nhà của Lý Như.

"Con không cần thiết phải xin phép ta, đây là chuyện nhỏ, con nói với quản sự một tiếng, để ông ta sắp xếp là được rồi" Lý Như lật sổ sách nói "Lại nói cũng đến lúc dạy con mấy chuyện quản gia rồi, sau này thành thân, cũng không thể bị gia đình nhà chồng xem thường được".

"Vâng, nhưng mà nương à chúng ta cũng không cần gấp," Thời Dĩ Cẩm nhìn đống sổ sách trước mặt Lý Như, nhìn mấy chữ phồn thể dựng dọc kia, thì đã cảm thấy đầu óc choáng rồi, vội vàng chuyển chủ đề "Lại nói con hai ngày nay không có thấy Viên Viên, muội ấy gần đây làm cái gì vậy?"

Vừa nhắc đến Viên Viên thì Viên Viên đã đến rồi, thân ảnh thấp bé chạy vào mở rèm, phi như bay vào trong phòng, trên tay còn đang cầm thứ gì đó.

Lúc đến gần, Thời Dĩ Cẩm mới nhìn rõ trong tay của Viên Viên là cái cửu liên hoàn lúc trước.

"Nương, tỷ tỷ, con đã giải được cửu liên hoàn rồi". Viên Viên khoe cái cửu liên hoàn đã được mở "Muội có phải rất giỏi không!"

Lý Như nhìn cái cửu liên hoàn: "Giỏi lắm, nương không ngờ rằng con lại có thể kiên nhẫn như vậy".

"Hừm!: Viên Viên nhẹ hừm một tiếng.

Thời Dĩ Cẩm sờ hai búi tóc trên đầu của Viên Viên: "Viên Viên giỏi thật, thế lần sau tỷ tỷ mua cho muội trò chơi xếp hình được không?"

Nàng nhớ đến hôm đó trên đường từ tiệm sách về có thấy một cửa hàng tạp hóa bày bán bộ đồ chơi xếp hình, nàng còn nghĩ muốn mua về cho Viên Viên, kết quả phát hiện bạc nàng mang đi đều dùng hết trên thoại bản rồi.

Viên Viên hai mắt xoay chuyển: "Tỷ tỷ, muội không muốn bộ đồ chơi xếp hình, muộn muốn được thưởng cái khác".

"Muội muốn cái gì?" Thời Dĩ Cẩm thấy Viên Viên người nhỏ mà nhiều mưu ma chước quỷ, thuận thế hỏi.

Lý Như lại cắt ngang: "Không phải chỉ giải được cái cửu liên hoàn thôi sao, lại được voi đòi tiên, Dĩ Cẩm, con đừng chiều nó".

"Nghe muội ấy nói trước đã, cũng không mất gì" Thời Dĩ Cẩm thấy Viên Viên bĩu môi thở phì phì, cảm thấy rất buồn cười.

Viên Viên vừa nghe thấy tỷ tỷ nói giúp mình, lập tức mở miệng: "Con muốn bắn pháo chính là pháo hoa hôm đó nhìn thấy ở yến hội".

"Không được!" Lý Như lập tức buột miệng nói luôn, bà nhớ đến vụ nổ lúc trước mà Thời Dĩ Cẩm và Viên Viên gặp phải, nghe thấy mấy từ "pháo hoa", "pháo trúc" giống như là con chim sợ cành cong vậy.

"Tại sao? Tại sao?" Viên Viên không ngờ rằng Lý Như lại cự tuyệt nhanh như vậy, xoay người chui vào lòng Lý Như, nghĩ muốn giống như trước đây thông qua làm nũng để đạt được mục đích của mình.

Lý Như lại nhíu mày kéo Viên Viên ra, đặc biệt nghiêm khắc gọi tên của Viên Viên: "Thời Dĩ Tú, con làm nũng cũng không có tác dụng, chuyện khác có thể thương lượng, nhưng riêng chuyện này thì không có thương lượng".

"Nương!" Viên Viên tức đến giậm chân, "Hôm đó pháo hoa đẹp như vậy, chúng ta vì sao không thể bắn?"

Thời Dĩ Cẩm thấy Lý Như dường như rất tức giận, cuộc cãi vã của hai người đang rất căng thẳng, nghĩ Thời phủ của bọn họ nếu bắn pháo hoa thì khó tránh khỏi quá bắt mắt, nếu như khiến người khác ghen ghét thì cũng không tốt: "Viên Viên, nương kiên trì như vậy cũng có lý của nương, muội cũng đừng nhắc lại nữa".

"Tỷ tỷ cũng không giúp muội!" Viên Viên cảm thấy Thời Dĩ Cẩm nên đứng về phía mình, tức giận thở gấp, vừa khóc, vừa chạy ra ngoài.

"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư!" Nhũ mẫu lo lắng đuổi theo.

"Nương, nếu như không đặt cái kiểu pháo hoa bắn lên trời, chắc có cũng có mấy loại pháo hoa nhỏ, không bằng mua về một ít, như vậy đến lúc năm mới, cũng náo nhiệt một chút". Thời Dĩ Cẩm còn nghĩ tiếp tục khuyên hai câu.

"Quá nguy hiểm, ta không đồng ý".

Thời Dĩ Cẩm thấy Lý Như vẻ mặt không dễ nói chuyện như vậy, quyết định chuyện này vẫn phải bàn tính lâu dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.