Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám (Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn)

Chương 28



Edit: Catlazy

Beta: Củ Cải Đen

Vụ án náo quỷ đã được phá, nha huyện lập tức dựa theo chân dung Chu Tư mô tả lại dán lệnh truy nã người có liên quan.

Dân chúng dần dần quên đi chuyện náo quỷ này, hồi phục lại cuộc sống bình thường.

Mộc Đầu và Tiểu Hắc cũng thừa nhận hai người bọn họ đã thông đồng với nhau bỏ thạch tín vào trong trà.

Đối mặt với sự sụp đổ của sòng bạc Trường Lạc, cũng phân làm 2 luồng ý kiến trái chiều, người nói tốt, cho rằng những nơi như thế này nên nghiêm cấm bằng sắc lệnh không cho người vào, tránh cho gia đình nhà tan cửa nát.

Cũng có một vài người cảm thấy vô cùng thương tiếc, những chỗ như này chẳng qua chỉ là nơi để những người thích náo nhiệt lại ghé vào xem.

Thời Dĩ Cẩm sau khi trở lại kinh thành thì chuyện náo quỷ đã bị nàng ném ra sau ót, lại bắt đầu trở lại những ngày thoải mái xem tiểu thuyết cả ngày, trêu đùa với Viên Viên.

Vốn dĩ lão phu nhân còn muốn để Thời Dĩ Cẩm ở lại Bích Thành thêm vài ngày nữa, tuy nhiên nàng nhớ đến lão phu nhân để nàng ở lại chính là vì muốn tìm hôn sự cho mình, lập tức đi theo phụ mẫu quay lại Kinh Thành.

Viên Viên như mọi ngày, muốn đến nghe Thời Dĩ Cẩm kể chuyện, kết quả hôm nay vừa vào cửa lại không có cao giọng kêu "Tỷ tỷ kể chuyện cho muội."

"Tỷ tỷ bên ngoài có người tìm tỷ." Viên Viên miệng thì nói với Thời Dĩ Cẩm, đầu thì vẫn nhìn ra bên ngoài không thôi.

Thời Dĩ Cẩm cũng có chút tò mò, gần đây nàng không có nhận được bái thiếp của nhà nào, cũng không biết là người nào sẽ đến tìm.

Nàng đi đến cửa tiểu viện, nhìn thấy Họa Mi đứng ở đó, nàng kinh ngạc, lập tức đi lên đón: "Họa Mi, cô đến cũng không nói trước một tiếng."

Họa Mi xấu hổ với vẻ nhiệt tình của Thời Dĩ Cẩm: "Chính là đi qua, đến đưa cho cô ít đồ."

Thời Dĩ Cẩm có chút tò mò, vẻ mặt hứng thú hỏi: "Cô có đồ gì muốn đưa cho ta? Trừ phi cô biết ta thích đọc thoại bản, đưa cho ta mấy thoại bản mới ra."

"Cái này thì không phải" Họa Mi Thấy Thời Dĩ Cẩm hỏi như vậy cũng có chút quẫn bách, từ trong lồng ngực lấy ra một thứ đồ giống như là một công văn đưa cho Thời Dĩ Cẩm: "Cái này cho cô."

Thời Dĩ Cẩm hoài nghi nhìn Họa Mi nhưng tay vẫn nhận lấy công văn, thấy trên mặt viết ba chữ "Công văn nhận chức".

Thời Dĩ Cẩm lại nhớ ra hôm đó Thời Dung và Lý Như giấu nàng, bị nàng trộm nghe được, đại khái là nếu như không tìm hôn sự thì phải đi làm nữ quan để tích chút danh vọng, tóm lại không thể cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà được.

Nhưng mà, nàng không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh vậy, có chút cảm giác sét đánh giữa trời xanh.

Nàng đành nhận mệnh mở ra xem, công văn là do Họa Mi đưa tới, vậy thì không ngoài dự đoán nơi đến báo danh đó chính là Tư Hình Xử, ngày nhận chức chính là cuối tháng này.

Mặc dù lúc này Thời Dĩ Cẩm trăn mối cảm xúc lẫn lộn, nhưng vẫn cẩn thận cảm ơn Họa Minh, tiễn nàng ấy ra khỏi phủ.

1

Đợi đến lúc Thời Dĩ Cẩm quay về tiểu viện, Viên Viên liền vội vàng chạy đến: "Tỷ tỷ, vị tỷ tỷ đó tìm tỷ có chuyện gì vậy? Các người có phải hẹn xong chỗ nào đó đi đạp thanh phải không?"

Trên tay Thời Dĩ Cẩm không còn sức, thân mật chỉ chỉ lên trán của Viên Viên: "Trong đầu muội sao toàn nghĩ đi chơi không vậy."

"Thế hai người có phải hẹn ra ngoài xem hoa đào các loại không?" Viên Viên kéo Thời Dĩ Cẩm đong đưa, bĩu môi hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ nói cho muội đi mà."

"Không có, làm gì có chuyện đó, muội đừng nghĩ nhiều" Thời Dĩ Cẩm xoa đầu Viên Viên "Ta bất quá chỉ là đi chịu khổ chịu mệt thôi."

Viên Viên vừa nghe thấy lời Dĩ Cẩm nói, mặt tròn nhỏ xinh xắn lập tức sụp xuống: "Muội không cho phép tỷ tỷ đi chịu khổ, tỷ tỷ phải vui vui vẻ vẻ."

Thời Dĩ Cẩm cũng không biết Thời gia rốt cuộc là làm sao có thể nuôi ra được một nhỏ dở hơi như này, ôm Viên Viên lên trên người: "Không có, tỷ tỷ chọc muội chơi thôi, tỷ tỷ đi làm nữ quan."

Viên Viên dường như đang cố gắng tiêu hóa ý nghĩa của từ "nữ quan", trầm mặc một chút rồi nói: "Cái gọi là nữ quan, là giống như cha mỗi ngày phải đến mỗi nơi báo cáo sao?"

"Gần giống như vậy, nhưng công việc phụ trách không giống nhau."

Viên Viên "ồ" một tiếng: "Thế tỷ tỷ lúc ở nhà phải chơi cùng muội thật nhiều, đợi đến lúc tỷ đi làm nữ quan rồi thì không thể cùng muội chơi đùa nữa rồi."

Thời Dĩ Cẩm đồng ý, cũng đang trầm tư, nàng cũng coi như là cầm kỳ thư họa đều không tinh thông, chỉ có duy nhất chiếm điểm chỉ có "thư" rồi.

Làm nữ quan chuyện này đối với nàng mà nói, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng trong phủ ra, còn có thể có thêm một phần bổng lộc, quả thật cũng rất tốt.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Thời Dĩ Cẩm có một cảm giác mở mang vui vẻ, cảm thấy thông suốt, dường như đi Tư Hình Xử làm nữ quan làm văn chức cũng không phải chuyện không tốt gì.

Đợi đến hôm đó Thời Dĩ Cẩm tiến vào Tư Hình Xử, nàng đứng ở cửa trong lòng cảm khái vạn phần, lúc này mới mang theo Tiểu Thu đẩy cửa của Tư Hình Xử ra.

Tư Hình Xử yên ắng giống như lần trước nàng đến vậy, dựa theo trí nhớ nàng đi đến tiểu viện lúc trước.

Dương Trú đang đeo mắt kính ngồi ở giữa tiểu viện làm mộc, nghe thấy có tiếng người: "Thời cô nương, cô đến rồi."

Thời Dĩ Cẩm nhìn Dương Trú cầm một cái bào gỗ cũng rất tò mò, cũng không biết hắn ta lại mê mẩn cái gì nữa.

Họa Mi dường như nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cũng từ trong phòng bước ra: "Thời cô nương, cô đừng quan tâm đến hắn ta, gần đây đọc sách về làm mộc lại mê mẩn vào đó, ta dẫn cô đến phòng của cô xem."

Thời Dĩ Cẩm nói cảm ơn một tiếng, đi theo phía sau Họa Mi, đến một căn phòng như phía trước, Họa Mi dẫn Thời Dĩ Cẩm tiến vào, trong phòng không tính là lớn, chính là một cái giá sách gỗ và một bàn sách.

Nhưng so với Thời Dĩ Cẩm tưởng tượng đã tốt hơn rất nhiều rồi, có thể đủ một người một phòng.

"Các người cũng là một người một phòng như vậy sao?"

"Đúng vậy, Tư Hình Xử ngoài ba người mà cô thường gặp ra, những người khác phần lớn đến ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không thường quay về" Họa Mi nhớ đến chuyện phải bàn giao "Nhưng mà mọi người đều rất tốt, cô cứ yên tâm. Đầu nhi cũng bàn giao có người mới đến, sẽ không gây khó cho cô."

Thời Dĩ Cẩm gật gật đầu, phát hiện bình hoa bên cửa sổ có cắm một cành hoa mận, nghĩ đến Họa Mi cũng là dụng tâm bố trí rồi, lập tức lại nói tiếng cảm ơn, đột nhiên nhớ ra: "Hôm nay Tống đại nhân không ở đây sao?"

"Đầu nhi" Họa Mi lúc này mới nhớ ra một vài chuyện "Ngài ấy vào cung diện thánh, nói là có chuyện cần bẩm báo với thánh thượng, chắc là vì chuyện mảnh vải bố lần trước."

Họa Mi nói không rõ ràng, Thời Dĩ Cẩm lại hiểu rõ ý của nàng ấy, cũng biết Họa Mi là đang trao đổi tin tức cho nàng, biểu ý nàng ấy cũng biết chuyện này, hai người bọn họ ngại có Tiểu Thu ở đây nên cũng không nói chuyện sâu hơn.

Thời Dĩ Cẩm lập tức đổi chủ đề: "Ta vừa đến có chuyện gì cần ta làm không? Về mặt văn thư ta cũng không quá quen thuộc."

"Lúc trước đầu nhi biết cô sẽ đến, đã sắp xếp tốt cho cô rồi, cô đợi chút."

Nói xong, Họa Mi lại chạy ra ngoài, còn mang theo Dương Trú cùng đi vào, trên tay là một đống sách vở, Dương Trú để sách vở lên trên bàn rồi rời đi.

Họa Mi để sách vở lên trên bàn, thuận tay vỗ vỗ lên mấy quyển sách này, phủi đi một tầng bụi mỏng, cầm quyển đầu tiên đưa cho Thời Dĩ Cẩm: "Đầu nhi nói để cô làm quen trước đã, mấy cái này đều là mấy văn thư và án tử mà mấy năm nay Tư Hình Xử xử lý.

Thời Dĩ Cẩm nhìn sổ sách trước mặt, thuận tay lật lật, đại khái đều là mấy vụ án mà từ lúc Tư Hình Xử thành lập mười năm trở lại đây xử lý, trong số đó cũng có không ít vụ án vẫn chưa phá được.

"Thế ta từ từ xem, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều."

"Không cần khách khí với ta, nhưng cũng không ngờ rằng, từ lần đầu tiên gặp mặt đến hiện tại chúng ta lại có duyên phận như vậy" Họa Mi định đi lại nhớ ra có một chuyện quan trọng "Chúng ta ở đằng sau còn có nhà giam, bên trong giam một vài người, nhưng bình thường cũng không đi đến chỗ đó nên ta cũng không dẫn cô đến."

Thời Dĩ Cẩm gật đầu đồng ý, nàng ngược lại không có ngờ rằng Tư Hình Xử giống như trạch viện bình thường này còn có một nhà lao.

Đợi sau khi Họa Mi rời đi, Tiểu Thu nhìn tiểu thư nhà mình tê liệt ngồi trên ghế, thuận tay cầm một quyển sách lên xem, dường như thích ứng rất nhanh.

Nhưng mà không xem được bao lâu, Thời Dĩ Cẩm úp sấp lên trên bàn ngủ, tiếng ngáy nhẹ vang vọng trong phòng.

Tiểu Thu mạnh dạn đi vỗ vỗ Thời Dĩ Cẩm: "Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh, đây không phải ở nhà, người hiện tai đang ở Tư Hình Xử."

Thời Dĩ Cẩm nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thu, ngọ ngậy từ trên bàn ngồi thẳng dậy, còn vô thức sờ sờ khóe miệng, may mà không có chảy nước miếng.

Nàng vốn cho rằng xem vụ án có thể không buồn ngủ, không ngờ rằng xem mấy chữ phồn thể phức tạp này, còn có mấy thuật ngữ chuyên ngành, nàng liền buồn ngủ.

Nàng vươn eo, lại vỗ vỗ mặt mình, định lên tinh thần tiếp tục xem mấy quyển sách kia.

Chữ trên mấy quyển sách này, mỗi chữ Thời Dĩ Cẩm đều có thể xem hiểu, nhưng khi liên kết lại với nhau thì lại không đi vào trong đầu nàng.

Nàng đập quyển sách trong tay lên trên bàn, nói với Tiểu Thu: "Ta ra cửa hít thở gió lạnh cho tỉnh chút, rồi lại quay về."

Tiểu Thu muốn nói lại thôi, nhớ đến tiểu thư nhà mình đến mười tờ còn chưa lật xong đành ngậm miệng.

Thời Dĩ Cẩm đứng ở cửa, đang định dùng gió lạnh để xua đuổi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thì nghe thấy bên trên có động tĩnh nhẹ truyền đến.

Nàng đi ra khỏi mái hiên nhìn là một con mèo nhỏ đang ở trên nóc nhà, dáng vẻ như định nhảy xuống bên dưới.

"Meo meo!" Thời Dĩ Cẩm kêu một tiếng về phía con mèo.

"Meo." Con mèo đó cũng yếu ớt kêu lại một câu.

Thấy con mèo có phản ứng lại, Thời Dĩ Cẩm thử hỏi nó: "Mày có phải là muốn nhảy xuống hả?"

Chưa đợi Thời Dĩ Cẩm nói xong, con mèo đó liền nhảy xuống, nhìn như kiểu muốn nhảy đến trên mặt Thời Dĩ Cẩm, nàng vội vã lùi ra phía sau hai bước, đụng phải một người, đối phương đỡ lấy cánh tay nàng.

"Xin lỗi, xin lỗi." Thời Dĩ Cẩm nghĩ vươn tay không đánh người mặt cười, nàng xác thực ngày đầu tiên ở Tư Hình Xử có chút lỗ mãng.

Nàng quay đầu mới nhìn thấy Tống Mạch Trúc đứng ở chỗ đó, so với thường phục lúc trước, hôm nay mặc triều phục, ở trước ngực thêu mãnh thú đang nhe răng múa vuốt, cho với bình thường rõ ràng càng uy nghiêm khiến cho người ta khó mà lại gần.

Tống Mạch Trúc không có trách cứ Thời Dĩ Cẩm, ngược lại dịu giọng nói: "Con mèo đó là của phòng bếp nuôi."

"Nó ngược lại không có bị nuôi béo" Thời Dĩ Cẩm trêu đùa một cậu, mới nhớ đến hiện tại không phải lúc thích hợp để trêu đùa: "Ta xem sổ sách xem đến có chút khó chịu, lúc này mới ra ngoài hít thở."

Tống Mạch Trúc gật đầu, không trả lời.

"Ngươi đợi ta một chút" Thời Dĩ Cẩm chạy vào trong phòng, cầm hai cái khăn tay ra "Lúc trước ta mượn ngươi, hiện tại trả lại ngươi, còn có đèn lồng, đợi hai ngày nữa ta sẽ cầm qua, ta nghĩ hôm nay cầm qua thì có chút rêu rao quá."

"Đèn lồng tặng cô" Tống Mạch Trúc quay người đi vào căn phòng cách vách, ném lại một câu: "Sổ sách nắm chắc xem."

Để lại Thời Dĩ Cẩm một người ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.