Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 1 - Chương 22: Hoa mân côi có độc (3)



Diệp Thiều An và Thu Ngôn Dục cực kỳ ăn ý.

Khương Văn Bách có hơi phập phồng thấp thỏm, sự hiểu ngầm khiến hai người họ như liền thành một khối, mỗi một động tác đều vô cùng hoàn mỹ, xoay tròn, nhảy, xoay quanh, còn cả quay đầu mỉm cười nữa, tất cả đều tiết lộ sự hiểu ngầm tự tại chưa từng có.

“Ầm ——!”

Trong sàn nhảy phát ra động tĩnh không nhỏ, thiếu niên đó bị ngáng chân một chút, không cẩn thận đẩy Khương Văn Bách ra ngoài, lực chú ý của Khương Văn Bách vốn không ở nơi này, hai người xuất phát từ nguyên nhân khác nhau trực tiếp ngã nhào xuống sàn nhảy.

Thiếu niên run lẩy bẩy ngã trên người Khương Văn Bách, trong lòng vô cùng run sợ, sắc mặt Khương Văn Bách khó coi đến cực điểm, thiếu niên căn bản không có lá gan đi dìu gã.

Diệp Thiều An cùng Thu Ngôn Dục vô cùng tự nhiên xoay một vòng tròn lớn, song song đứng trước mặt hai người Khương Văn Bách, Diệp Thiều An khom lưng đưa ra một cánh tay với Khương Văn Bách, cánh tay ấy thon dài trắng loáng, nhẵn nhụi trơn bóng, vô cùng đẹp đẽ, cũng hết sức quen thuộc.

Cánh tay ấy gã từng có thể nhìn thấy cả ngày lẫn đêm, cánh tay ấy từng giúp gã thắt caravat, cánh tay ấy từng nắm lấy tay gã, cánh tay ấy từng cùng gã đi qua rất rất nhiều năm tháng.

Hô hấp của Khương Văn Bách đột nhiên nặng hơn, gã liếm liếm khóe môi, trong ánh mắt có mấy phần ý tứ hàm xúc muốn thỏa hiệp.

Khương Văn Bách dựa vào sức mạnh của Diệp Thiều An đứng lên, gã cố ý cùng Diệp Thiều An thân cận, Diệp Thiều An cũng không có phản kháng, trong lòng Khương Văn Bách thở phào nhẹ nhõm rồi có mấy phần đắc ý, ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích đảo qua Thu Ngôn Dục, sau đó ôn nhu gọi Diệp Thiều An: “… An An.”

“Khương tổng.” Diệp Thiều An cười rất khách khí, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ hơi nhướn lên, mang theo mấy phần ngạo mạn: “Anh biết tôi có tính khiết phích chứ?”

Khương Văn Bách biến sắc mặt, tâm lý đột nhiên có suy đoán không tốt, nhưng vẫn cười nói: “Trên người em có chỗ nào anh không biết đâu?”

Câu nói này nói tới vô cùng ám muội, Khương Văn Bách liếc mắt nhìn Thu Ngôn Dục một cái, lại nhìn thấy người đàn ông đó ý tứ hàm xúc không rõ cười cười với mình, trong lòng hơi hồi hộp một chút, dự cảm không tốt càng ngày càng dày đặc, chỉ đành phải nói: “Thói quen của em, có cái nào anh không đặt ở trong lòng đâu?”

Diệp Thiều An “ha ha” nở nụ cười, cũng không trả lời ngôn từ ám muội của Khương Văn Bách, chỉ quay đầu nâng cằm thiếu niên đó lên, lắc lắc đầu như đang than thở, “Đáng tiếc.”

Diệp Thiều An để tay xuống, một đôi mắt dâm tà yên lặng nhìn thiếu niên đó, cặp mắt đào hoa ấy thật sự là đẹp đẽ quá mức, ánh mắt của y quá mức chăm chú và ôn nhu, hoàn toàn không có màu sắc buồn nôn như những khách nhân khác, cũng không có tâm tình tiêu cực như trào phúng hay xem thường, trái lại giống như dòng nước, thanh thanh đạm nhạt, không những không gây cho y cảm giác không thoải mái mà còn tràn ngập ôn nhu.

Hai má thiếu niên hơi đỏ lên, y không dám nhìn Diệp Thiều An, y và người trước mặt thật sự là khác nhau một trời một vực, cái người ấy chính là bảo vật đẹp đẽ cho người ta ngước nhìn, mà y… y có là cái gì đâu?

“Một người đẹp mắt như này, tại sao lại có một đôi mắt bị mù chứ?” Diệp Thiều An tiếc nuối lắc đầu, “Ồ cũng đúng, những người đẹp mắt, đều có một đôi mắt đều mù lòa, tựa như tôi chẳng hạn.”

“Nói đến cùng, chúng ta còn rất giống nhau.”

Diệp Thiều An có chút tự giễu nói vậy, một tay hắn khoát lên vai thiếu niên, vỗ vỗ như  đang động viên, tay phải linh hoạt nhét một cái thẻ vào túi áo của thiếu niên, cười đến lộ liễu.

Thiếu niên chấn kinh lui về sau một bước, ngón tay theo bản năng chạm vào túi áo, trên mặt đỏ hơn mấy phần, tâm lý lại sung sướng nhảy nhót, người này khen y đẹp mắt đấy.

“Diệp Thiều An!” Khương Văn Bách không nhịn được thấp giọng quát lên, ở trước mặt gã trêu hoa ghẹo nguyệt, coi gã là người chết sao?

“Khương tổng đừng nóng giận mà.” Diệp Thiều An lười biếng nở nụ cười, mạn bất kinh tâm vẫy vẫy tay, “Anh xem, anh hấp dẫn bao nhiêu người trong yến hội chú ý kìa?”

Trong tròng mắt Khương Văn Bách là sự tức giận không kìm nén được, nhưng vẫn nỗ lực nhịn xuống, Diệp Thiều An nói đúng, bởi vì một sai lầm nhỏ trên sàn nhảy ban nãy, đã có không biết bao nhiêu người chú ý tới bọn họ bên này, nếu bây giờ còn xảy ra cãi vã…

Khương Văn Bách nhìn Diệp Thiều An như muốn nhắc nhở, Diệp Thiều An hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của gã, y vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, kéo dài âm điệu miễn cưỡng nói: “Khương tổng, không phải chỉ là một sai lầm nhỏ sao? Có cần thiết không, anh xem anh dọa sợ bé cưng của anh rồi kìa.”

Sắc mặt Khương Văn Bách càng khó coi hơn mấy phần, Diệp Thiều An khá là thương tiếc đưa một tấm danh thiếp cho thiếu niên kia, thấp giọng nói: “Nếu như có nhu cầu gì, hoan nghênh tới tìm tôi.”

Khương Văn Bách lấy hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Em nháo đủ chưa?”

“Ha.” Diệp Thiều An ý tứ hàm xúc không rõ phát ra một âm thanh đơn tiết, hắn ngẩng đầu nở nụ cười, một nụ cười đầy tùy ý, trái tim Khương Văn Bách từng chút từng chút trầm xuống, trực giác nói cho gã biết, tuyệt đối không thể để cho Diệp Thiều An tiếp tục nói nữa.

“An An.” Khương Văn Bách chịu thua nói: “Không phải như em tưởng tượng đâu…”

Khương Văn Bách lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Thiều An dứt khoát đánh gãy.

“Ồ đúng rồi, Khương tổng.” Hắn nhẹ nhàng cười nói, bên trong đôi mắt màu đen lại là sự kiên định không thể nghi ngờ: “Chúng ta xong rồi.”

Khương Văn Bách kết kết thật thật ngây ngẩn cả người.

Gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn cùng Diệp Thiều An chia tay mà!

“An An ——!” Khương Văn Bách lớn tiếng quát lên, lực chú ý của nửa cái tiệc rượu triệt triệt để để tập trung đến bọn họ nơi này, Khương Văn Bách cũng không quan tâm những việc này, gã nhanh chân tiến lên, muốn ngăn Diệp Thiều An lại, lại bị một người chặt chẽ ngăn cản.

“Mày là ai?!” Khương Văn Bách hạ thấp giọng âm lãnh hỏi, không giống với giọng điệu nhắc nhở Diệp Thiều An náo loạn, phần âm lãnh này như được phát tán ra từ trong xương, âm lãnh như con rắn độc.

Thu Ngôn Dục nở nụ cười, mắt của anh rất đen, không giống với màu đen bóng của Diệp Thiều An, mà là một màu đen thuần túy, đen đến mức nhấn chìm cả ánh sáng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể dễ dàng khiến người ta run rẩy từ tận đáy lòng.

Mà mỗi khi anh cười như thế, cặp mắt đó càng thêm đáng sợ.

Thiếu niên lặng lẽ lùi về sau, lấy ra đồ vật Diệp Thiều An mới vừa nhét vào từ trong túi tiền.

Là một tấm thẻ ngân hàng, cùng với một tấm danh thiếp của Diệp Thiều An, trên danh thiếp có số điện thoại di động của Diệp Thiều An, trên mặt còn có sáu con số được bút đen viết lên, cùng với bốn chữ đơn giản, “Coi như cậu mượn”. (1 Nhân dân tệ = 3 375.10 Đồng Việt Nam)

Thiếu niên hơi sững sờ, khóe mắt có hơi ẩm ướt, y ngẩng đầu lên che giấu cảm xúc đang tràn ra của mình.

Y cần tiền.

Cực kỳ cần.

Bị người đó nhìn ra rồi.

Y không biết hắn biết được bằng cách nào, thế nhưng đã bị người đó xác xác thực thực nhìn ra rồi.

Tấm thẻ ngân hàng nằm trong tay y nặng tựa như thiên kim, nặng quá, tại sao lại nặng như vậy.

Y theo bản năng nhìn về phía Khương Văn Bách, tâm lý hiếm thấy có chút oán giận, người đó tốt như vậy, tại sao anh lại quá trớn như thế?

“Tao là ai không quan trọng.” Thu Ngôn Dục ngữ khí thường thường nói: “Mày chỉ cần biết…”

Thu Ngôn Dục vững vàng cản Khương Văn Bách tại chỗ cũ, Diệp Thiều An đã sắp đi đến cửa phòng rồi, Khương Văn Bách vừa tức vừa gấp, lại không đẩy Thu Ngôn Dục ra được nửa phần, khí tràng cả người đều trở nên lạnh lẽo.

“Em ấy.” Thu Ngôn Dục nhỏ giọng, anh không nói thẳng tên ra, nhưng hai người bọn họ đều hết sức rõ ràng từ “em ấy” này đang ám chỉ ai, “Là của tao.”

Khí tức của Khương Văn Bách đột nhiên trở nên ác liệt.

Thu Ngôn Dục nhìn gã đầy thanh thanh thản thản, chẳng có nửa phần thua kém trong cuộc đua khí tràng này.

Kiếp trước kiếp này, người nắm giữa đóa hoa mân côi nhỏ này cả hai đời đương nhiên là anh.

Cho dù có độc… cũng là của anh.

——

Diệp Thiều An đứng bên ngoài đợi 2 phút, một mặt mờ mịt nhìn cái bảng đo độ hảo cảm đề -90, nhân cơ hội này xem lại tất cả ký ức của nguyên chủ một lần, căn bản không có bất kỳ một manh mối nào liên quan tới Thu Ngôn Dục, thậm chí còn không có một ai có tướng mạo giống Thu Ngôn Dục.

【 Cho nên, độ hảo cảm -90 này từ đâu tới? 】 Diệp Thiều An mờ mịt hỏi: 【 Cái thế giới thứ nhất ít ra còn có thể cho tao một cái lý do, thế giới này ngay cả manh mối cũng không thèm cho tao một cái là thế nào? 】

Hệ thống 001: 【… Đang giả chết, đừng quấy rầy.】

【 Xí. 】 Diệp Thiều An hừ lạnh một tiếng, nghe thấy một tiếng bước chân, cũng không hồ đồ theo hệ thống nữa mà ngửa đầu nhìn về hướng người đang đến, hỏi: “Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Lúc này bên ngoài trời đã tối hẳn, thời điểm hắn ngửa đầu nhìn về phía anh, cặp mắt ấy giống như một chùm nắng, chiếu sáng cả bầu trời đêm đen kịt.

Trái tim Thu Ngôn Dục khẽ động.

Đóa hoa mân côi nhỏ của anh vĩnh viễn khiến người ta thán phục.

“Tôi cũng không biết.” Thu Ngôn Dục trầm ổn nói: “Tôi chỉ là tùy tiện đi dạo một chút.”

“Tùy tiện đi dạo một chút cũng có thể tìm thấy tôi?” Diệp Thiều An bật cười một tiếng, tùy ý khoát tay áo một cái, nói: “Thôi, gặp được nhau trong một đêm mỹ cảnh thế này cũng coi như là có duyên.”

Thu Ngôn Dục trầm mặc ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đây là một cái chòi nghỉ mát nhỏ, bốn phía hoa hoa cỏ cỏ lại còn có hòn giả sơn, chòi nghỉ mát được xây phía sau hòn non bộ, rất bí mật, nếu như không phải có ký ức đời trước, anh cũng không có thể tìm thấy đóa hoa mân côi nhỏ của anh.

Nhưng mà anh có thể làm lại một lần nữa, không phải vì đóa hoa mân côi nhỏ của anh sao?

“Kể cho anh một câu chuyện xưa.” Diệp Thiều An đột nhiên phun ra một câu, Thu Ngôn Dục không nói gì, anh biết vào lúc này Diệp Thiều An cũng không cần đáp án, chỉ muốn phát tiết mà thôi.

“Trước kia có một người, cậu ta có một anh người yêu, bọn họ rất yêu nhau, thế nhưng rất đáng tiếc, yêu nhau cũng không có nghĩa là bên nhau, cho nên bọn họ cãi vã, chiến tranh lạnh, chia tay, hòa hảo, ngọt ngào, cãi vã, chiến tranh lạnh, chia tay, cứ tuần hoàn như vậy, tựa như không có điểm dừng.”

“Rồi đến một ngày, người yêu của cậu ta rốt cục mệt mỏi, cũng không muốn hòa hảo với cậu ta nữa, vì vậy anh ta lựa chọn quá trớn.”

“Đây chính là người yêu yêu nhau mấy năm đó.” Diệp Thiều An mỉm cười nhìn về phía Thu Ngôn Dục, nụ cười của hắn vô cùng bình tĩnh cũng vô cùng thanh đạm, hoàn toàn khác nụ cười lộ liễu tùy ý ban nãy, nhưng lại mang một thứ mị lực khác.

“Cũng chính vì yêu nhau quá lâu, ở chung quá dài, một đao ấy mới có thể đem đâm đến càng tàn nhẫn càng đau đớn đi.” Diệp Thiều An nâng cằm, lẳng lặng nhìn một khóm hoa mân côi đỏ sẫm trước mặt: “Giống như đóa hoa hồng này, mặc dù nó đâm đau người ta, thế nhưng nếu anh quyết tâm nhổ cỏ tận gốc, nó vẫn sẽ chết.”

“Một đao đó đâm quá ác… cũng quá đau.”

Lá cây va vào nhau xào xạc, gió xuân từ từ thổi qua, bóng đêm ôn nhu và mông lung, Diệp Thiều An đứng trước một vườn hoa hồng, tựa như muốn hòa vào làm một với những bông hoa mân côi ấy, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng như một bé con chạm vào cánh hoa hồng, lẩm bẩm nói: “… Nhìn đi, thật là mềm.”

Thu Ngôn Dục đột ngột đến gần Diệp Thiều An, trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một thứ cảm xúc phức tạp mãnh liệt, đóa hoa mân côi nhỏ của anh đang đứng trước mặt anh bi thương khổ sở vì một thằng đàn ông khác.

“Em cảm thấy ta thế nào?”

Thu Ngôn Dục đứng sau lưng Diệp Thiều An, tay anh khoát lên trên bả vai Diệp Thiều An, hơi dùng lực, Diệp Thiều An đã không đứng lên nổi.

Ánh mắt của anh vô cùng thâm trầm, dưới ánh trăng mông lung, một rừng hoa mân côi đỏ sẫm càng thêm chói mắt, anh nặng nề nói: “Ta làm bạn trai của em, nhé?”

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên -89. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.