Tác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Editor: Ann_TTL
***
Ta có hai người thanh mai trúc mã, nhưng không một người nào thích ta.
Người họ thích là muội muội ta, yếu đuối như cây liễu trước gió.
Còn ta, trời sinh đã có sức mạnh lớn vô cùng, tâm tư tàn nhẫn ác độc.
Khi muội muội ta đến tuổi cập kê, món quà mà họ nhờ ta tặng giúp đã bị nhiễm độc một cách khó hiểu, muội muội của ta đã rơi vào tình trạng hôn mê nằm liệt giường.
Ta bỗng trở thành một người độc ác như rắn rết khiến mọi người trong kinh thành đều muốn tránh xa.
Nhưng Bình Dương vương – Tiêu Cảnh Sách lại phái người đến cửa cầu hôn, cưới ta về để xung hỉ.
Ta nghe nói Tiêu Cảnh Sách ốm yếu nhiều bệnh, cưới ta cũng chỉ vì ta có mệnh cách hung ác và có thể áp chế hắn.
Trước khi kết hôn, tiểu nương của ta đã ân cần dạy bảo rằng: ‘Đừng bao giờ bộc lộ tính cách thật của mình trước mặt Tiêu Cảnh Sách.’
Vào đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách ốm đau nằm liệt giường nói với vẻ xin lỗi ta:
“Ta nghe nói trong lòng phu nhân ngưỡng mộ Vệ tiểu tướng quân, việc này là ta đã hoành đao đoạt ái*, thực sự xin lỗi. “
(*)Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác).
Vệ tiểu tướng quân này là một trong hai trúc mã của ta.
Cảm ơn hắn ta đã truyền tin khắp kinh thành, nếu không thì danh tiếng của ta đã không tệ như vậy.
Ta chẳng buồn giải thích, nhớ đến lời tiểu nương đã dặn, bèn giả vờ yểu điệu nói:
“Sao có thể trách phu quân được, là tại ta không phân biệt được người với chó thôi… ”
Bình luận truyện