Làm Nên Sử Sách

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta có hai người thanh mai trúc mã, nhưng không một người nào thích ta.

Người họ thích là muội muội ta, yếu đuối như cây liễu trước gió.

Còn ta, trời sinh đã có sức mạnh lớn vô cùng, tâm tư tàn nhẫn ác độc.

Khi muội muội ta đến tuổi cập kê, món quà mà họ nhờ ta tặng giúp đã bị nhiễm độc một cách khó hiểu, muội muội của ta đã rơi vào tình trạng hôn mê nằm liệt giường.

Ta bỗng trở thành một người độc ác như rắn rết khiến mọi người  trong kinh thành đều muốn tránh xa.

Nhưng Bình Dương vương – Tiêu Cảnh Sách lại phái người đến cửa cầu hôn, cưới ta về để xung hỉ.

Ta nghe nói Tiêu Cảnh Sách ốm yếu nhiều bệnh, cưới ta cũng chỉ vì ta có mệnh cách hung ác và có thể áp chế hắn.

Trước khi kết hôn, tiểu nương của ta đã ân cần dạy bảo rằng: ‘Đừng bao giờ bộc lộ tính cách thật của mình trước mặt Tiêu Cảnh Sách.’

Vào đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách ốm đau nằm liệt giường nói với vẻ xin lỗi ta:

“Ta nghe nói trong lòng phu nhân ngưỡng mộ Vệ tiểu tướng quân, việc này là ta đã hoành đao đoạt ái*, thực sự xin lỗi. “

(*)Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱  – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác).

Vệ tiểu tướng quân này là một trong hai trúc mã của ta.

Cảm ơn hắn ta đã truyền tin khắp kinh thành, nếu không thì danh tiếng của ta đã không tệ như vậy.

Ta chẳng buồn giải thích, nhớ đến lời tiểu nương đã dặn, bèn giả vờ yểu điệu nói:

“Sao có thể trách phu quân được, là tại ta không phân biệt được người với chó thôi… ”

Tiêu Cảnh Sách cười khẽ một tiếng: “Để đền bù, phu nhân muốn gì ta cũng sẽ không từ chối.”

Ta vui lên ngay lập tức, nhưng ta cũng tỏ ra lo lắng bèn hỏi một câu: ” Chàng… ta thật sự có thể chứ? “

Sắc mặt của phu quân ốm yếu tái nhợt, quay đầu đi và ho khụ khụ hai tiếng: “Xin phu nhân thương xót.”

1

Tiêu Cảnh Sách có tiếng là ma ốm trong kinh thành.

Nghe đồn khi hắn ba tuổi đã biết đọc biết viết, năm tuổi học võ cưỡi ngựa, vốn nên lập được rất nhiều thành tích, nhưng năm mười hai tuổi lại trúng độc kỳ lạ, phải nằm triền miên trên giường bệnh.

Không lâu sau khi định ngày cưới, muội muội Diêu Thanh Uyển mềm mại yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân của ta đã đặc biệt đưa cho ta một lọ thuốc bằng sứ màu trắng.

“Tỷ tỷ ăn đi. Vì tỷ trời sinh có thần lực, nên giờ tỷ phải có một thân hình to béo thô kệch mới phù hợp chứ!.”

Lòng ta biết rất rõ rằng nếu ta uống thuốc này thì tám phần là ta sẽ tăng cân nên ta kiên quyết từ chối.

Diêu Thanh Uyển cười, dịu dàng nói: “Dược liệu quý giá nên nhất định phải dùng. Nếu tỷ tỷ không ăn thì ta đưa cho Tam di nương vậy.”

Cố kìm lại ý muốn tát nàng ta, ta ngẩng đầu lên và đổ thuốc vào miệng.

“Đáng tiếc, sau này mặt của tỷ tỷ có thể càng ngày càng th ô tục, chỉ sợ sẽ không được phu quân yêu chiều rồi.”

Miệng con ả này thì nói thật đáng tiếc, nhưng ý cười trong mắt ả ta thậm chí còn nhiều hơn, như thể ả ta đang đối đãi với một món đồ chơi thú vị nào đó vậy.

Ngày hôm sau, Vệ Vân Lãng đến thăm ta, Diêu Thanh Uyển Lại tỏ ra lo lắng:

“Tỷ tỷ sao có thể gả qua đó được chứ? Muội nghe nói thân thể  Bình Dương vương suy nhược, sau khi bị trúng độc lại mất đi chỗ dựa, cũng không còn Thánh tâm*, hắn chỉ có tước vị là Vương gia mà thôi.”

*Thánh tâm: sự tin tưởng, nâng đỡ của Vua

“Thanh Uyển, muội đúng là quá hiền lành rồi. Nàng ta mấy lần ám hại muội, vậy mà muội còn lo lắng cho nàng ta làm gì? “

“Dù sao thì tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta mà.”

Diêu Thanh Uyển thở dài.

“Huống chi, Bình Dương vương thỉnh thoảng lại bị ám sát… Sau này sẽ phải trải qua ngày tháng lo lắng sợ hãi, làm sao có thể so sánh với nhà họ Diêu bình an vô sự được? “

Ta cảm ơn nàng ta.

Dù cuộc sống sau khi gả đi có khó khăn thế nào thì vẫn tốt hơn là sống ở nhà họ Diêu.

2.

Lần đầu tiên ta gặp Tiêu Cảnh Sách là ở bên trong màn trướng màu đỏ.

Hắn nằm còn ta đang đứng.

Có lẽ là do bệnh tật quấn thân, nên sắc mặt Tiêu Cảnh Sách tái nhợt, môi mỏng không có huyết sắc.

Chỉ có một đôi mắt dừng trên mặt ta là tỏa sáng rực rỡ, sáng hơn cả một căn phòng đầy nến.

Thấy ta vẫn không nhúc nhích, hắn thở dài: ” Là tại ta quá yếu, khiến phu nhân vất vả rồi.”

Ta tỏ vẻ nghiêm mặt: “Hầu hạ phu quân là bổn phận của thê tử. Phu quân chớ mềm lòng mà thông cảm cho ta.”

Sau khi nói xong, ta bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Trong lúc di chuyển, trong mắt ngầm có ý cười của Tiêu Cảnh Sách dần tắt đi, bỗng đưa tay giữ ta lại: “Phu nhân đây là đang làm gì vậy? “

“Đương nhiên là làm những việc nên làm. “

Ta đến gần hắn hơn và bắt đầu giành công việc:

“Ta phải hầu hạ như thế nào? “

‘’Phu nhân… đúng là tâm tư nhanh nhẹn chu đáo… “

Trong khi Tiêu Cảnh Sách đang nói chuyện, đột nhiên hắn hừ nhẹ một tiếng, bàn tay yếu ớt đó vòng qua eo ta rồi quàng lấy, cả người ta ngã vào vòng tay hắn.

Nhưng bị ta đè như vậy, hắn đột nhiên quay đầu phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.

Ta ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, như có một tia tiếng sét đã bổ xuống đầu vậy.

Quay đầu lại nhìn, bên ngoài tầng tầng lớp lớp lớp màn đỏ, những ngọn nến long phượng đang vẫn cháy rực.

Ta đến đây để xung hỉ.

Mà ngay trong đêm đầu tiên của tân hôn, ta đã đè chết phu quân nhiều bệnh yếu đuối của mình?

Ơn giời, Tiêu Cảnh Sách không chết.

Thái y trong phủ Bình Dương vương đến bắt mạch và châm cứu, Tiêu Cảnh Sách từ từ tỉnh lại.

Thấy ta mở to mắt trông mong đứng cạnh giường, hắn khẽ cong khóe môi: “Sao sắc mặt phu nhân lại xấu như vậy?”

“Lòng ta thích phu quân, nhưng biến khéo thành vụng, nên không tránh khỏi lo lắng tự trách.”

Bên trong im lặng một lúc.

Tiêu Cảnh Sách cười: “Phu nhân thích ta sao? Đêm nay hình như ta và nàng mới gặp mặt lần đầu mà?.”

Ta bắt đầu bịa chuyện: “Phu quân của ta có dung mạo như tiên, ta đối với người nhất kiến chung tình’’.

Hắn nhìn thẳng vào ta, không biết tại sao lại khiến ta nhớ đến cuối mùa xuân vào tháng tư có những cánh hoa rơi xuống một con suối trên núi.

Sau một lúc nhất thời mất tập trung, ta nghe thấy Tiêu Cảnh Sách nói: ‘’Phu nhân xinh đẹp động lòng người, cũng khiến tâm trí ta mê mẩn.”

Hắn thực sự giỏi trong việc dỗ các cô nương vui vẻ.

Nếu không phải trong người có loại độc lạ, sinh mệnh chẳng còn bao lâ nữa, có lẽ cũng không đến lượt ta lấy hắn.

Nghĩ đến những gì Diêu Thanh Uyển đã nói trước khi kết hôn, ta ngập ngừng hỏi: “Phu quân trúng phải loại độc gì vậy, và ai đã làm điều đó?”

Vấn đề này vẫn luôn là một vụ án chưa được giải quyết ở kinh thành.

Tiêu Cảnh Sách cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện cũ hỗn loạn như vậy, khó mà truy ra được. Phu nhân vẫn không nên hỏi lại. “

Hắn nhích sang một bên nhường chỗ cho ta, mùi thuốc thoang thoảng quanh người ta, nhưng ta trằn trọc mãi không ngủ được.

Nếu chuyện tối nay bị lộ, danh tiếng của ta ở kinh thành vốn đã rất tệ, nhất định sẽ càng tệ hơn.

Cuộc sống của tiểu nương trong nhà họ Diêu cũng sẽ không dễ dàng.

Trong lúc ta đang suy nghĩ, một bàn tay ấm áp như ngọc đột nhiên từ bên cạnh vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta:

“Phu nhân yên tâm, chuyện tối nay sẽ không được truyền ra khỏi phòng này.”

3

Trước khi được cha thu làm thiếp, nhà tiểu nương ta từ nhỏ đã mở tiệm sách.

Của hồi môn của bà ấy gồm mấy rương to đựng đủ loại sách mà ta đã học từ khi còn bé.

Sau khi biết mình sắp phải gả cho Tiêu Cảnh Sách, ta đã nghiên cứu sách y dược.

Theo sách viết, kinh mạch trong cơ thể con người rất phức tạp, nếu có thể dùng sức lực thần kỳ để đả thông, và đem chất độc từng chút một đã tích tụ trong nhiều năm ra ngoài thì có thể khỏi bệnh.

Vì vậy, trong lòng ta đã có một ý tưởng hoang đường và lớn mật.

Nếu như… ta thật sự chữa khỏi bệnh cho Tiêu Cảnh Sách, ta có thể xin hắn đưa tiểu nương của ta từ Diêu gia ra không? Sau đó để chúng ta cùng nhau ra khỏi kinh được không?

Dù sao lúc đó Bình Dương vương đã khỏe mạnh, kinh thành nhất định có không ít cô nương nhà quyền quý muốn gả cho hắn.

Có thế nào cũng không đến lượt ta.

Đêm trước khi gả đi, tiểu nương cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến bên cạnh ta: “Thanh Gia, ngày mai trong đêm động phòng hoa chúc, con với tân lang sẽ làm gì, con còn nhớ không?”

Ta thề chân thành: “Đừng lo, con đã đọc cuốn sách đó nhiều lần rồi, thậm chí còn xem kỹ từng bức tranh”.

Bỗng nhiên tiểu nương đỏ mặt, quay đầu ho khan hai tiếng:

“Con thật là... Đã như vậy, ta cũng sẽ không nhiều lời nữa. Con ở trước mặt Vương gia nhớ phải có dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, nói năng nhỏ nhẹ, nhất định không được như ngày thường.”

“Con sinh ra đã có sức mạnh đặc biệt. Nếu con là nam tử, con vốn đã có được rất nhiều thành tựu, nhưng lại sinh ra là nữ, chung quy cũng chỉ nhảy từ nhà giam này đến nhà giam khác mà thôi.”



Có thể là do mơ thấy tiểu nương của mình nên sau khi tỉnh dậy, ta cảm thấy u sầu không vui.

Mặt ủ mày chau ngồi trước bàn, nhìn cháo xanh trong chiếc bát sứ trắng nhỏ, ta chợt nhớ đến lời dặn của tiểu nương.

Phải mềm yếu, phải mềm mại.

Ta nắm chặt tay, cố kìm nén không cầm bát lên uống một hơi cạn sạch, mà đặt lại bát xuống bàn, rồi dùng thìa ngọc trắng thay thế, ăn từng miếng nhỏ.

Vì vậy, ta đã uống một bát cháo trong khoảng nửa canh giờ.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Cảnh Sách gọi thuộc hạ của mình là Huyền Vũ vào.

“Huyền Vũ, ngươi đi tìm quản gia, để hắn chuẩn bị một phần hậu lễ, để ta về lại mặt với phu nhân.”

Huyền Vũ không đồng ý: “Chủ tử mới vừa truyền y quan đến bắt mạch tối hôm qua, hôm nay không nên ra ngoài.”

Tiêu Cảnh Sách gắp một miếng măng cho ta và cười khẽ: “Xem ra bây giờ ta đã gần đất xa trời rồi, ngay cả ngươi cũng không chịu nghe ta nói.”

“Thuộc hạ tuyệt đối không dám!”

Sắc mặt Huyền Vũ thay đổi lớn, cuối cùng nhận mệnh lệnh rời đi.

Chuẩn bị xong Lễ lại mặt, chất đầy ba chiếc xe ngựa.

Nghe nói tất cả đều để tặng cho Diêu gia, ta bỗng thấy đau lòng, bèn lặng lẽ nắm lấy ống tay áo của Tiêu Cảnh Sách.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ phu nhân ngại lễ quá mỏng?”

Ta mạnh mẽ lắc đầu:

“Quá dày rồi, Diêu gia từ trước đến nay luôn tôn thờ cần kiệm, ta cảm thấy cây hoa bách nhật hồng* trong viện cũng tốt, chúng ta có thể đào hai cây đưa cho bọn họ.”

(*)

Dù sao tặng qua đó thì cũng một là nhập vào ngân khố riêng của mẹ cả, hoặc là thêm vào của hồi môn của muội muội Diêu Thanh Uyển, không bằng để dành cho Tiêu Cảnh Sách mua thuốc còn hơn.

Sau khi nghe ta nói xong, Tiêu Cảnh Sách đưa tay ra khỏi chiếc áo khoác lông cáo và vỗ vỗ lên đầu ta:

“Nếu phu nhân luyến tiếc, vậy cứ đưa qua cho bọn họ xem, đến khi hồi phủ lại mang về là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.