Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 111: Phiên ngoại: Minh Lệ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi bắt đầu có ý thức, Minh Lệ đã cảm thấy mình mang theo sứ mệnh đi đến thế gian này, còn sứ mệnh là gì, y không biết, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc y theo đuổi.

Y là một kẻ lập dị, từ nhỏ đã có người đánh giá về y như thế.

Nhưng y cũng chẳng để bụng, hoặc có lẽ, y không biết để tâm là gì, dường như từ nhỏ y đã thiếu sót gì đó so với người khác.

Y sinh ra ở thôn làng nhỏ, không có cha mẹ, khi ấy y cũng không tên là Minh Lệ.

Y không có tên, người khác chỉ gọi bằng biệt danh, bọn họ gọi y là tang môn tinh*, nói y khắc chết hết cha mẹ. Nhưng may mắn người ở trong thôn cũng không để y chết đói.(Tang môn tinh: trong tử vi nằm ở nhóm bại tinh, sinh ra thường chịu cảnh mồ côi mất mát.)

Năm tám tuổi, y nghe nói trên đời này có một loại người, gọi là tu tiên giả.

Đúng rồi, đây chính là sứ mệnh của y, trong lòng có một âm thanh nói cho y biết như thế.

Trong lúc mọi người cười ầm lên, y rời khỏi thôn làng, y muốn đi tu tiên.

Trong người không có một đồng nào, đối với một đứa trẻ tám tuổi khi ấy mà nói, đường đi đến tiên môn thực sự quá dài, lúc gần chết đói, y ăn rễ cây, uống nước kênh mương, mệt mỏi không chịu nổi thì tùy tiện nằm ven đường ngủ một lúc, vất vả nhất là khi trời mưa, không có chỗ tránh mưa, trên người vừa lạnh vừa ướt, mặt đất vô cùng lầy lội.

Cũng may y vẫn sống sót đến được dưới chân tiên môn, vừa bẩn vừa thảm thương, gầy đến không còn hình người.

Thấy cửa vào Thừa Kiếm tông, y thở phào một cái, chính là chỗ này.

Tại sao lại là nơi này? Y không biết. Nhưng y khẳng định nơi này chính là nơi y phải đến.

“Nhóc kia, đại lễ thu đồ đã qua, tám năm sau ngươi trở lại đi.” Giọng nói đệ tử hộ tông không tính là thờ ơ, có phần uy nghiêm, cũng không bởi vì một thân dơ dáy bẩn thỉu mà coi thường y.

Đương nhiên y không có khả năng chờ tám năm, y lựa chọn leo lên thiên giai.

Đệ tử hộ tông liếc nhìn y, lắc đầu: “Đã hơn ngàn năm không có ai leo lên được thiên giai, nhóc kia, hay ngươi trở về đi, tám sau trôi qua rất nhanh.”

“Ta sẽ leo lên.” Y trả lời như thế.

Kỳ thực chính y cũng không hiểu tại sao mình lại kiên trì đến vậy.

Thấy y đã một lòng quyết tâm, đệ tử hộ tông có lòng cho y một viên ích cốc đan.

Trải qua vô số lần suýt nữa rơi xuống vực hiểm, y thành công leo lên Thương Linh phong, tiến nhập Thừa Kiếm tông.

Do bởi là lôi hệ dị linh căn, y được trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền, từ nay về sau, rốt cục y đã có tên của mình — Minh Lệ.

Năm trăm năm trôi qua không một gợn sóng, tu vi của Minh Lệ đạt tới Đại thừa, trở thành trưởng lão Thừa Kiếm tông trẻ tuổi nhất, đồng thời tu vi cao nhất.

Khác với những trưởng lão khác, y chưa bao giờ thu đồ đệ, cũng rất ít khi tham dự hoạt động của Thừa Kiếm tông. Từ khi bắt đầu tu luyện, thứ khiến y có cảm giác hứng thú chính là sức mạnh, ngay cả nguyên nhân y ra khỏi tông cũng phần nhiều vì hẹn chiến, nhưng một lần đại lễ thu đồ đệ kia, lần đầu tiên y tham gia, cũng tự ra đề.

Một chữ “Kiếm”.

Từ đứa bé đó, y nhận được chữ “Đạo”.

Tên của hắn là Thẩm Trì, dáng vẻ ước chừng bảy tám tuổi, dung mạo ở tuổi của hắn đẹp đến không thể chê vào đâu, thế mà lại là băng hỏa song linh căn, phế linh căn danh tiếng lừng lẫy.

Thế nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là thời khắc nhìn thấy đứa trẻ kia, y đã hiểu rõ, đây chính là sứ mệnh của y, là nguyên nhân y đi tới thế gian này.

Tiếp nhận hắn, thu nhận hắn làm đệ tử.

Y vô cùng gấp gáp, mỗi một chỗ trên cơ thể đều kêu gọi muốn gần gũi hơn với đứa trẻ này.

Y dốc hết toàn lực mới khống chế được sốt ruột trong lòng mình, giọng nói lạnh nhạt: “Ngươi có nguyện bái ta làm thầy?”

Đứa bé kia cự tuyệt.

Song hắn cũng đồng ý với ước định ba năm của y, không thể nói là thất vọng hay vui vẻ, y chỉ mơ hồ cảm thấy vấn đề mình nghi hoặc mấy trăm năm đã sắp có đáp án.

Nếu như biết sự thật là như vậy, y thà rằng vĩnh viễn không biết sự tình.

Sau khi Thẩm Trì vào ngoại môn không lâu, y liền mất đi ý thức. Khi tỉnh lại đã trôi qua nhiều năm, sau đó Thiên Di bí cảnh đóng cửa.

Thẩm Trì đã trở thành đệ tử của y, mà đệ tử của y lại không đi ra khỏi bí cảnh.

Y đã nhớ lại tất cả.

Hóa ra mình cũng không phải là một người, mà chỉ là một hóa thân, một mảnh hồn phách nhỏ của Thẩm Vô Hoặc, vốn là hóa thân không có ý thức riêng của mình.

Thế nhưng hiện tại y lại có ý thức, Minh Lệ không biết nên vui hay buồn, việc đầu tiên y làm khi tỉnh lại chính là nâng kiếm lên hướng về phía tháp truyền thừa mà Ma quân đã giải trừ phong ấn.

Giết một tu giả Kim đan hay là một tu giả Kim đan nhập ma, đương nhiên không có ai dám tìm đến đệ nhất trưởng lão Thừa Kiếm tông như y để gây rắc rối, đáng tiếc vẫn để cho ma hồn của gã chạy trốn.

Từ đó đến vài chục năm sau, Minh Lệ đã từng nỗ lực tìm kiếm Ma quân, nhưng do ý thức bản thân sản sinh, nỗi đau đớn của liệt hồn khiến y khổ không thể tả siết, không thể không bế quan ở Dư Lan phong.

Trước khi tự sản sinh ý thức, ký ức tình cảm của y đều liên hệ cùng với Thẩm Vô Hoặc, vì vậy Minh Lệ thường xuyên có chút không rõ rốt cục mình là người nào.

Nhưng cuối cùng, y không thể không bất đắc dĩ thừa nhận, y chỉ là liệt hồn, là mảnh vụn hồn phách không có khả năng tồn tại quá lâu.

Ý nghĩa sự tồn tại của y, chính là bảo vệ hộ giá cho Tiểu Trì.

Thẩm Vô Hoặc là chủ hồn, y chỉ là thứ hồn. Nếu như có thể, y thực sự muốn thay thế vị trí.

Nhưng y không thể.

Thuật liệt hồn nguy hiểm ở chỗ, nếu như thứ hồn sản sinh ý thức thì hồn phách tranh chấp không thể dung hợp, như vậy thần hồn của vị tiên giả kia sẽ tan thành tro bụi, mà cho dù thứ hồn cường đại, dung hợp với chủ hồn thì cũng không kiên trì được bao lâu.

Chỉ chủ hồn dung hợp thứ hồn, mới có thể trở về hình dáng ban đầu.

Lúc đó y không nỡ tan biến, nhưng y càng không nỡ sau khi mình cùng Thẩm Vô Hoặc biến mất, chỉ còn lại một mình Thẩm Trì ở trên cõi đời này, y hiểu Thẩm Trì, nếu như không có Thẩm Vô Hoặc, hắn có thể sẽ thành tiên, cũng có thể sẽ thành thần, nhưng nhất định không có bầu bạn, nhất là sau khi hắn đồng ý làm đạo lữ với Thẩm Vô Hoặc.

Chỉ lẻ loi một mình, cho dù thành thần thì đã làm sao?

Y sắp xếp xong xuôi tất cả, đi tới thành Trú Hạ.

Tại sàn đấu giá Vạn Bảo Lâu, y gặp lại Thẩm Trì.

Thiếu niên năm xưa đã trưởng thành thanh niên, khóe mắt chân mày đều lộ vẻ tài hoa, hắn gọi y: “Sư tôn.”

Từ nhỏ Minh Lệ đã không quá mức ưu tư, nhưng khi cánh tay Thẩm Vô Hoặc vòng qua vai Thẩm Trì, mà đối phương cũng không né tránh, y nghĩ y đã cảm nhận được một nỗi ưu tư mới, đó là đố kị.

Minh Lệ biết có thể Thẩm Trì sẽ đoán được, nhưng y vẫn giao kiếm cho Thẩm Trì, cũng không phải như lời y nói có y ở đây Ma tôn không dám ra tay, cũng không phải là y không muốn tiêu diêt linh hồn Ma tôn.

Ngược lại hoàn toàn, y muốn tự tay xóa bỏ đi Ma tôn, nhất định phải tế xuất bản thể ban đầu, mà bản thể của y, từ sau khi y có thức chính là thanh kiếm vẫn mang theo bên mình, cũng chính là thần kiếm bản mệnh của Thẩm Vô Hoặc đời thứ nhất.

Y chính là thanh kiếm kia, vậy nên tất nhiên không thể đi cùng đường với Thẩm Trì.

Quả như Minh Lệ dự tính, Thẩm Trì đoán được thân phận của y, cũng đoán được y muốn làm gì.

Thời điểm sắp ra một đòn cuối cùng, lúc Thẩm Trì chần chờ động tác, y vừa vui vẻ lại vừa đau xót, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Y xóa bỏ phần lớn ký ức về mình trong đầu Thẩm Trì, chỉ lưu lại ấn tượng về một vị sư tôn bình thường.

Luyến tiếc?

Tất nhiên là không bỏ được.

Nhưng vậy thì đã sao?

Sớm muộn cũng phải từ bỏ, cần gì phải khiến cho người mà mình coi trọng cảm thấy không vui.

Mà để lại bản thể ban đầu cho Thẩm Trì, coi như là tâm tư cuối cùng của y vậy…

Trong nháy mắt bản thân dung nhập vào chủ hồn, Minh Lệ tự hỏi mình: “Hối hận không?”

“Không.” Y đáp.



— ♥ —

Còn 1 phiên ngoại nữa thôi là kết thúc trọn bộ.

Đọc phiên ngoại này xong, cảm giác Minh Lệ giống như một nhân cách của Thẩm công, tách ra để hoàn thành sứ mệnh cho bản chủ, hoàn thành xong thì phải dung hợp, phải tan biến nhưng lại vô cùng luyến tiếc (´;︵;`) Ai xem Kill me heal me chắc sẽ hiểu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.