Làm Nhân Yêu Cao Lãnh Gì Đó Không Khó

Chương 7



Ngân Sương cảm thấy mình đang rơi tự do, mở mắt nhìn bên dưới một chút rồi xoay người lảo đảo đáp xuống đất.

Bạch Long Vương đã đứng một bên, có vẻ rất thưởng thức màn đáp cánh của “sư muội”. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, lảo đảo một chút cũng nhìn đẹp quá là đẹp.

Hai người bọn họ đang ở trong một hang động rộng rãi. Nền đất cát có hơi lún một chút, đằng xa xa có chút ẩm ướt, lại có tiếng nước chảy. Nếu nhạy bén một chút có thể nhận ra bên dưới nền đất cát có mấy thứ gì đó đang chầm chậm chuyển động.

Họ Bạch vung kiếm, chém ra luồng kình phong ào ạt thổi bay cát trắng, bên dưới lộ ra mấy con quái vật.

Nhìn thấy mấy con ốc sên to bằng nửa thân người, đeo cái vỏ ốc nhìn qua rất là cứng, khi di chuyển còn để lại mấy vệt nhờn dính, Ngân Sương híp mắt, có cảm giác muốn quay sang bóp chết họ Bạch kia.

Cậu ghét nhất là mấy thứ dớp dính nhầy nhụa như thế này!

Ốc sên không phải là loại quái duy nhất, còn có mấy con cua lớn, thân mọc gai nhọn, mai đeo mấy tảng đá lấp la lấp lánh. Ngân Sương nhìn mấy con cua hình thù kì dị này, phát hiện mấy thứ đá mà bọn chúng đeo trên lưng là mấy loại khoáng thạch.

“Mấy con quái này có thể rớt ra mấy loại quặng hiếm, lại còn có quặng đá quý cần dùng trong chế tạo vũ khí.”

“Chỉ mấy con này thôi sao?”

Bạch Long Vương cười hì hì lắc đầu:

“Đương nhiên không phải, nếu dọn hết bọn quái này thì sẽ gọi ra boss đấy.”

“Boss nào mà anh cần tới sự giúp đỡ của tôi vậy?”

“Boss cấp 30, thủ cao máu trâu công kích lớn, độ khó tương đối cao.”

Ngân Sương không nói gì, quay sang vươn ma pháp trượng đã lấy ra từ khi nào chỉa về phía trước, từ dưới mặt đất mọc lên hàng loạt chông băng nhọn hoắc. Chông băng sắc bén đâm thủng phần thịt bụng mềm của mấy con giáp xác này, chọc thẳng qua mai đá. Một đám quái cứ như thế chầu trời, rớt ra hàng loạt bảo thạch lấp la lấp lánh.

Bạch Long Vương nhảy qua nhặt đá, tấm tắc khen Ngân Sương thật thông minh, cứ như thế tấn công từ dưới lên. Đây đúng là biện pháp tốt nhất để đánh mấy con quái kiểu này, bằng không dù anh có cầm kiếm chém từ trên xuống cũng khó để đánh vỡ mai đá của bọn chúng.

Nhân phẩm của mỹ nhân quả thật tốt hơn kiếm sĩ nhiều, đánh một lần rớt ra không ít đồ. Một vài loại khoáng thạch hiếm cứ như vậy hiện ra, Bạch Long Vương cũng thật rối rắm, tự hỏi là do “sư muội” quá may mắn hay do bản thân mình đen đủi hơn người?

Hang động rộng lớn, số lượng quái cũng nhiều. Hai người một đường đi về phía trước, Ngân Sương phụ trách đánh quái, Bạch Long Vương phụ trách nhặt vật phẩm, tiến độ rất nhanh chóng rất thoải mái.

Nơi này là địa điểm ẩn tàng, ngoài Bạch Long Vương và Ngân Sương ra còn chưa ai biết đến. Hiện tại tranh thủ vơ vét một chút, về sau nếu nhiều người phát hiện, cũng không dễ tranh đoạt tài nguyên.

Càng đi về phía trước khung cảnh càng sáng hơn, tường đá bao chung quanh cũng đổi thành tường thủy tinh bóng loáng phản chiếu rõ ràng. Đằng trước là một gian hang động còn to hơn nữa, hoàn toàn bao bọc bởi thủy tinh. Bên dưới vẫn là cát vàng, chỉ là ngay động có một hồ nước lớn.

Ngay giữa hồ nước, một sinh vật khổng lồ đang chậm rãi chuyển động qua lại.

Ngân Sương nhìn hai cái càng cua khổng lồ, tính toán thử nếu bị hai thứ này đập vào người liệu mình có trở lại điểm hồi sinh ngay hay không?

Con boss trong miệng Bạch Long Vương nói có bộ dạng giống như mấy con cua ngoài kia. Chỉ là kích thước khổng lồ, trên mai mọc đầy thủy tinh đủ màu trộn lẫn lấp la lấp lánh.

“Tôi phụ trách dẫn boss, em yểm trợ đằng sau nhé!”

Bạch Long Vương vừa nói xong, Ngân Sương còn chưa kịp trả lời thì con cua đã nhìn thấy bọn họ, lập tức vung hai cái càng khổng lồ, lao về phía trước định băm nát hai nhân loại dám bước chân vào địa bàn của nó.

Ngân Sương chạy vòng qua một bên, ma pháp trượng trong tay lập lòe ánh sáng, biểu thị đang ngâm ma pháp. Lúc cậu bước ra khỏi phạm vi tấn công của con boss, từ ma pháp trượng phóng một băng chùy lớn đập thẳng vào một cái càng cua.

Chùy băng vừa đập vào càng cua đã vỡ tan, biểu thị lớp vỏ ngoài của con boss này rất rắn chắc rất khó chơi. Thuy nhiên cũng đủ uy lực để làm cái càng lệch một khoảng, cứu được Bạch Long Vương đang đối phó với cái càng còn lại.

“Anh có chắc con này là cua không? Sao nó lại không bò ngang?!”

“Nhìn bộ dạng thì đúng là cua mà!”

Bạch Long Vương cười ha hả, liên tục di chuyển vòng quanh con quái, linh hoạt né tránh công kích từ càng cua chân cua. Thanh kiếm trong tay không ngừng chém không ngừng đâm, chỉ là thanh máu của con boss này rớt chẳng thấy bao nhiêu.

Băng chùy Ngân Sương gọi ra liên tục đập vào càng cua, tuy không gây ra bao nhiêu sát thương, nhưng mục đích chính lại là làm nhiễu loạn con quái, giảm đi sát thương Bạch Long Vương phải nhận.

Về phía Bạch Long Vương, anh ta chịu không ít sát thương, hiện tại đã phải uống một viên thuốc hồi máu, kéo thanh máu bản thân trở lại.

Con cua khổng lồ này không những biết vung càng đập người, còn biết dùng mấy cái chân qua quẹt tứ phía, lại còn phun cầu băng. Bạch Long Vương có nhanh nhẹn, nhưng hiện tại cũng chỉ có cấp 20, đối phó với một con boss hơn mình 10 cấp cũng không dễ dàng. Anh lại là kiếm sĩ, cũng không học qua mấy kỹ năng phòng thủ hay hồi máu gì đó.

“Tôi đếm một hai ba anh liền lùi về sau năm bước!”

Ngân Sương hô to, băng chùy tiếp tục đập vào càng cua, lần này trực tiếp đập nứt phần vỏ cứng. Răng rắc mấy tiếng, vệt nứt trên càng cua như mạng nhện lan ra khắp nơi.

“1… 2…3!”

Theo tiếng hô của Ngân Sương, Bạch Long Vương tin tưởng lùi về sau năm bước. Cùng lúc đó trên trời dội xuống một thanh băng chùy khổng lồ, phần đầu nhọn hoắc đâm xuyên càng cua cắm xuống đất.

Tiếng quái thú gào thét chói tai vang vọng khắp hang động, không ngờ trong trò chơi này cua cũng biết gào thét.

Bên trong lớp vỏ cúng cáp là lớp thịt cua, bị băng chùy đâm xuống đất, thanh máu của boss cũng giảm xuống phân nữa, lại còn bị hạn chế hành động, không di chuyển lung tung được nữa.

Một cái càng cứ như vậy bị phế bỏ, Bạch Long Vương thở phào, tiếp tục tránh né công kích, lại học theo sư muội nhà mình dùng kiếm chém vào một chỗ. Cứ như vậy chém mấy chục lần, vỏ cua lại nứt ra, thanh máu lại tụt xuống.

Ở bên kia Ngân Sương đã kết ấn từ bao giờ, ma pháp trượng cắm xuống nền cát trước mặt, hai tay không ngừng làm mấy động tác cực kì nhanh. Kĩ thuật kết ấn không chỉ cần thời gian mà còn cần kỹ thuật, làm sai một bước cũng không được.

Đổi lại nếu thành công, uy lực sẽ như thế này!

Mỹ nhân áo trắng hô lên một tiếng, mặt cát dưới ma pháp trượng hóa thành băng, chỉ trong tích tắc cả một không gian đã đóng băng hết thảy. Khí lạnh lan tỏa ra khắp nơi, mon men lan vào vết thương của con boss do băng chùy đâm thủng. Không bao lâu sau, boss cua khổng lồ đã trở thành thượng băng.

Kiếm trong tay Bạch Long Vương tản ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt. Chỉ thấy anh vung kiếm lướt qua, thời điểm kiếm tra vào vỏ, bức tượng băng hình cua kia đã bị chém thành ngàn mảnh nhỏ.

Boss cấp 30, cứ như thế chết thảm dưới tay quán quân và á quân giải đấu tân thủ.

Ngân Sương thu hồi ma pháp trượng, tiến về phía mặt hồ đã bị đóng băng, xác boss gì đó đã bị tiêu hủy, để lại một đống vật phẩm.

Mấy loại khoáng thạch, đá quý Ngân Sương không thèm để ý, tùy tiện dùng chân hất qua một bên.

Vài loại đá khảm lại có tác dụng hơn, cậu ngồi xuống nhìn qua một chút, định bụng tìm viên nào có thuộc tính phù hợp thì lấy, còn bao nhiêu để cho họ Bạch kia.

Họ Bạch trong miệng mỹ nhân hiện tại đang đứng đằng sau, chống nạnh vui vẻ nhìn cậu. Nét cười trên mặt Bạch Long Vương phải nói là tươi tắn, cười nhe răng không khép lại được.

“Sư muội” quả nhiên là lợi hại, càng tìm hiểu càng thấy thú vị đâu!

Đối mặt với một con boss mới gặp qua, thế mà trong thời gian ngắn đã nghĩ ra cách đối phó. Bạch Long Vương cảm thấy, “sư muội” hẳn là ngoài cách đâm vỡ vỏ cua, thì còn một đống kế hoạch dự bị khác nữa.

Vừa thông minh, vừa suy nghĩ thấu đáo. Khả năng quan sát rất tốt…

Lại còn xinh đẹp như hoa như ngọc, như thiên tiên giáng trần…

Vị như hoa như ngọc, như tiên giáng trần đang ngồi xổm dưới đất tìm được mấy viên đá khảm trang bị thuộc tính phù hợp, hài lòng thu vào túi mình. Ngân Sương có vẻ rất hài lòng với lần thu hoạch này, khóe miệng cong cong, ánh mắt lấp lánh. Mỹ nhân băng giá gì đó, cười lên lại thành xuân về hoa nở.

Bạch Long Vương càng nhìn càng cảm thấy thích, tim đập thật nhanh.

Anh tự xoa xoa ngực mình, kiềm chế không để bản thân nhào tới ôm ấp “sư muội”. “Sư muội” rất ngại ngùng, muốn tiếp cận, muốn chiếm lấy trái tim người ta, cần phải vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ! Ngân Sương mải vui vẻ nhặt đá khảm, không biết “sư huynh” ở một bên đã tính kế mang mình về nhà làm phu nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.