Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 32: Đổ bệnh



EDITOR: HthyyhtH

"Đọc diễn cảm thơ cổ" của lớp hai ban Xã hội đạt được giải thưởng tiết mục xuất sắc nhất, cùng với giải tiết mục được hoan nghênh nhất. Trên hai màn hình lớn trong hội trường 1600 người một cái phát sóng toàn cảnh từ giữa đến sân khấu của Diêu San San, cái còn lại là của Tiêu Duyệt Vân, vô số sự luân phiên chuyển đổi giữa các cảnh quay cận và xa khác nhau, chiếu kỹ lưỡng màn biểu diễn của y, rực rỡ sống động. Hai thần khí hình người này không biết đã hấp dẫn bao nhiêu phiếu bầu tiết mục của khán giả.

Cuối cùng, hơn mấy ngàn tiền thưởng bị tiêu hơn phân nửa sau bữa tiệc thịnh soạn tổ chức cho cả lớp, tiền còn thừa đương nhiên sẽ sung vào quỹ lớp.

**

Hai tuần sau Nguyên Đán chính là kì thi cuối kì, nửa năm cắm đầu học tập đều phải cố gắng phát huy trong hai ngày đó.

Bị không khí xung quanh lây nhiễm, bắt đầu từ một tuần trước kì thi, Tiêu Duyệt Vân liền lâm vào một loại trạng thái căng thẳng, hơn nữa càng đến gần kì thi, cấp độ căng thẳng lại càng tăng cao.

Trường tiểu học Hoa Phong đã được nghỉ hè trước đó một tuần, thành tích cuối kì của Tiêu Nhạc Dương gần như tất cả đều đầy 100 điểm, đứng đầu trong lớp.

Nghe lời khen của thầy Vương, Tiêu Duyệt Vân cũng có chút nở mày nở mặt, bỗng chốc cảm thấy đệ đệ mình xuất sắc như vậy, người làm ca ca như y càng phải đi đầu làm gương, không thể kéo chân sau của điểm bình quân nhà mình được. Vì vậy y càng phải nỗ lực hơn nữa, thức khuya dậy sớm, nắm chặt mỗi giây mỗi phút học tập, rốt cuộc có chút hiểu được tâm tình "đầu huyền lương, truỳ thứ cổ*" vì công danh mà cố gắng đọc sách của thư sinh cổ đại.

*Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên xà ngang để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. Ý chỉ không cần ai nhâc nhở thúc giục cũng tự giác đọc sách.

**

Ngày 10 tháng 1, ngày cuối cùng thi cuối kì của trường trung học Hoa Phong.

Tối hôm qua, Tiêu Duyệt Vân có chút không ngủ được, bất quá đồng hồ sinh học vẫn như cũ làm y tỉnh lại đúng giờ. Lúc chạy bộ sáng sớm, y vẫn luôn nghe tiếng Anh bằng tai nghe, trên miệng còn lẩm nhẩm đọc từ.

Một tuần trước khi thi, Tiêu Duyệt Vân thử đưa đệ đệ đến lớp mình, nhưng sau khi nhận ra Tiêu Nhạc Dương thấy nhàm chán, Tiêu Duyệt Vân lại kí gửi nhóc cho Phó Lãng, người thỉnh thoảng sẽ làm việc ở nhà, nếu Phó Lãng đi công tác, Tiêu Duyệt Vân sẽ mang đệ đệ đến gửi ở nhà Trần Trí Tuyền một hai hôm, thẳng đến lúc Trần Lỗi Lỗi cùng mẹ về quê thăm người thân mới thôi.

Lăn lộn như thế vài ngày, hôm qua Tiêu Duyệt Vân thi xong một ngày, đệ đệ ở nhà một mình cũng không gây xa chuyện gì, vì vậy Tiêu Duyệt Vân vẫn khá yên tâm.

Ra đến trước cửa nhà, Tiêu Duyệt Vân dặn dò đệ đệ ngoan ngoãn đợi ở nhà, muốn học bài, xem truyền hình, chơi máy tính bảng đều được, cơm trưa y đã chuẩn bị xong trước đó, dùng lò vi sóng hâm nóng lại là ăn được.

Tiêu Nhạc Dương gật đầu.

Tiêu Duyệt Vân vuốt đầu nhỏ của Tiêu Nhạc Dương, lại nói: "Có việc gì thì cứ gọi thẳng ca ca, nếu như gọi ca ca không được, thì gọi bà Triệu." Bà Triệu là bác gái nhiệt tình của tổ dân phố, không có việc gì làm liền đi vòng quanh tiểu khu hoặc đến trụ sở khu phố "trực ban".

Tiêu Nhạc Dương ngoan ngoãn đáp: "Đệ biết rồi, đệ ở nhà cũng rất ngoan mà. Ca ca mau đi đi, sắp trễ rồi."

Tiêu Duyệt Vân nhìn thời gian, cuối cùng lưu luyến rời đi.

**

Buổi sáng thi tổng hợp các môn Xã hội và Tự nhiên, Tiêu Duyệt Vân làm bài cũng xem như thuận buồm xuôi gió.

Buổi trưa, sau khi ra khỏi phòng thi y liền điện một cuộc gọi ngắn với đệ đệ, nghe nói không có việc gì xảy ra thì liền yên tâm, chuyên tâm ăn cơm và chuẩn bị cho môn tiếng Anh thi buổi chiều.

Mặc dù nói "nước đến chân mới nhảy" cũng không ngoa, nhưng đối mặt với các môn học mà mình yếu kém, Tiêu Duyệt Vân vẫn là không thể không thận trọng, giành giật từng giây, chỉ cầu yên lòng.

Trước lúc thi mười phút, Tiêu Duyệt Vân mới đặt sách phụ đạo xuống trước bục giảng, nhận lấy bải thi phía trước chuyển xuống xong, y hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong chính giữa phòng học, vùi đầu bắt đầu nghe bài thi Listening.

Trên tờ giấy màu xanh lục thơm mùi mực in rất nhiều chữ cái tiếng Anh, Tiêu Duyệt Vân âm thầm tự suy nghĩ ý nghĩa của chúng, chợt trái tim không có lý do mà đập nhanh một trận, mí mắt phải của y giật vài cái.

Tiêu Duyệt Vân xoa xoa mắt, đáy lòng hoảng hốt, lúc này phần ghi âm của bài nghe bắt đầu phát lên, y vội lắc lắc đầu, mạnh mẽ bắt bản thân mình phải tập trung.

Ba giờ chiều, chính thức bắt đầu thi môn tiếng Anh.

Hai tiếng đồng hồ làm bài thi đối với học sinh mũi nhọn như Trâu Văn Đào, Phó Nhã Khiêm mà nói thì cứ như trò chơi mà thôi, nếu không phải cảm thấy quá kiêu ngạo, thì nộp bài thi trước nửa tiếng vẫn còn dư dả. So sánh với Tiêu Duyệt Vân bên này thì cứ như là đang bị dày vò, y không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng trước khi tiếng chuông vang lên cũng hoàn thành bài viết văn tiếng Anh, cơ bản là không có thời gian để kiểm tra lại.

Thấy bài thi bị thu đi, Tiêu Duyệt Vân mới thở phào một hơi, lên bục giảng lấy lại cặp của mình. Xung quanh ồn ào ầm ĩ, bọn học sinh như được đại xá vô cùng hưng phấn, tụm năm tụm ba lại một cục, cười giỡn ra khỏi lớp học, dường như muốn đi chúc mừng một phen.

Cũng có người mời Tiêu Duyệt Vân đi đánh bóng rổ, hát Karaoke và đi ăn, bởi vì nhớ đệ đệ còn ở nhà, y đều cự tuyệt hết.

Rốt cuộc cũng rời khỏi đám người một mình đi xuống lầu, Tiêu Duyệt Vân mới rảnh mở điện thoại ra.

Bất ngờ phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, đều được gửi từ Phó Lãng.

Nhìn thấy mấy dấu đỏ tươi đó, Tiêu Duyệt Vân lậo tức nhớ đến dự cảm xấu trước khi thi vừa nãy, đột nhiên không dám nhấn mở.

Thở sâu một hơi, y mở WeChat ra.

**

Một ngày trước Phó Lãng kết thúc công tác, sau khi xuống sân bay, liền trực tiếp quay về nhà mình ở tiểu khu Hoà Mỹ.

Sau khi dọn dẹp hành lý  xong, hắn nhắn cho Tiêu Duyệt Vân một tin nhắn "cầu cơm", đột nhiên nhớ đến hôm nay là ngày y thi cuối kì, nhìn thời gian, biết được bây giờ đối phương chắc đang trong phòng thi.

Nghĩ đến một nhỏ một lớn kia ngày thường sống nương tựa lẫn nhau, Phó Lãng không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Tiêu Nhạc Dương, nhưng gọi mấy lần đều không có ai bắt máy.

Trực giác không tốt, Phó Lãng gõ cửa hộ 1401, kết quả là gõ rất lâu cũng không có ai mở cửa, vì thế hắn suy tư một lát, quay về nhà lấy chìa khoá dự phòng của hộ 1401.

Từ sau khi thân thuộc hơn, Phó Lãng liền đưa cho Tiêu Duyệt Vân một chiếc chìa khoá dự phòng của nhà hắn, lần này Tiêu Duyệt Vân không từ chối nhiều liền nhận lấy, hơn nữa cũng để lại một chiếc chìa khoá dự phòng ở nhà Phó Lãng. Chí ít thì lỡ như như không cẩn thận làm mất chìa khoá hoặc xảy ra tình huống gì với khoá cửa cũng có thể tiện lợi để giải quyết vấn đề.

Phó Lãng mở cửa hộ 1401, đảo mắt qua giá để giày, mấy đôi giày Tiêu Nhạc Dương thường mang đều còn, liếc mắt nhìn sang, phòng khách, bàn ăn, phòng bếp cũng không có người, nhưng trên bàn ăn lại có vài dĩa thức ăn cùng một bộ chén, thức ăn bên trong cũng chỉ mới ăn một ít. Tiêu Duyệt Vân bình thường ưa sạch sẽ, ăn cơm xong tuyệt đối sẽ không để lại chén bát dơ vượt quá mười phút, cho nên, bữa trưa của Tiêu Nhạc Dương chắc hẳn là ở nhà tự ăn cơm một mình, hơn nữa, khẩu vị cũng không quá tốt.

Cửa thư phòng hé mở một nửa, bên trong không có người, Phó Lãng đi đến cửa phòng ngủ. Căn phòng này hắn vẫn chưa từng vào bao giờ, hơn nữa hắn để ý thấy mỗi lần có người ngoài đến Tiêu gia, cửa của phòng ngủ lúc nào cũng đóng kín cả.

Hiện tại, hắn cũng bất chấp luôn.

**

15: 07

Phó Lãng: Tôi quay về rồi, tối nay cùng ăn cơm đi.

16: 15

Phó Lãng: Nhóc Dương bị sốt đã vào bệnh viện Ái Hoà rồi, tôi cũng cho tài xế đứng tại cổng Bắc của trường đợi cậu, thi xong qua thẳng đó đi.

Bang một tiếng, điện thoại của Tiêu Duyệt Vân rơi xuống mặt đất.

Y ngốc lăng một hồi lâu, trong đầu một mảng trống rỗng trắng xoá.

Cho đến lúc không biết bị ai đúng một cái, Tiêu Duyệt Vân mới đột nhiên bừng tỉnh, ngay lập tức chạy như điên ra cổng Bắc, hoàn toàn không để ý người phía sau đang gọi y.

May là tài xế nhận ra y, hơn nữa vẫn luôn chú ý đến cổng Bắc, vừa thấy Tiêu Duyệt Vân hoang mang lo sợ như ruồi bọ không đầu chạy ra liền gọi người quay trở lại, chào hỏi xong thì lên xe, sau đó phi như bay đến hướng bệnh viện.

Mặc dù một chút cũng không trì hoãn, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn như cũ cảm thấy một giây dài như một năm, không nhịn được hỏi thăm tài xế tình huống của đệ đệ. Nhưng tài xế cũng không nói được tình huống cụ thể, chỉ nói bác sĩ đã khám qua rồi, bây giờ nhóc đang được truyền dịch.

Trong đầu Tiêu Duyệt Vân hiện lên vô số kết quả xấu, doạ chính mình sợ tới mức mặt trắng bệch.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Duyệt Vân được tài xế chở đến bệnh viện, cuối cùng cũng trông thấy Tiêu Nhạc Dương đang nhắm mắt nằm trên giường.

Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của nhóc tái nhợt mướt mồ hôi, mày nhíu chặt, nhìn ra được rất không thoải mái, trên trán đang đắp một cái khăn trắng, trên mu bàn tay nhỏ còn cắm kim tiêm, nước biển đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể nhỏ bé của nhóc, mạch máu xung quanh miệng kim tiêm sưng to, nhìn thấy mà ghê người, trên giá treo bên cạnh còn treo vài bình nước biển đầy.

Vừa nhìn thấy bộ dáng bệnh tật suy yếu không giống như ngày thường hoạt bát khoẻ mạnh của đệ đệ, trong hốc mắt vốn đang nghẹn đỏ bừng của Tiêu Duyệt Vân lập tức trào nước mắt.

Phó Lãng bị nước mắt bất thình lình của y làm kinh sợ, vội cầm lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, không đợi y hỏi, bèn chủ động nói: "Đừng lo, bác sĩ nói bệnh tình đã ổn định rồi, là loại sốt bình thường khiến cho người nóng lên mà thôi. Phát hiện sớm, nên chưa chuyển thành viêm phổi, truyền xong mấy bình nước này, nhiệt độ hẳn là có thể hạ xuống. Cậu...... đừng khóc." Vừa nói, hắn vừa đưa ra phía trước.

Tên nhóc này đột nhiên khóc. Một thanh niên đã trưởng thành, sao có thể yếu đuối như vậy? Đây nếu như là thuộc hạ của hắn, hắn nhất định sẽ sửa lại tật xấu này.

Bất quá, nhìn đến bộ dáng rơi nước mắt của Tiêu Duyệt Vân, trong lòng Phó Lãng không khỏi mềm mại đi.

Hắn nghĩ: Đây chắc đại khái chính là cảm giác của người giám hộ lâm thời đi.

Nghe thấy Phó Lãng hiếm khi nói nhiều như vậy, tấm lưng cứng đờ của Tiêu Duyệt Vân rõ ràng thả lỏng không ít. Mặc dù y không rõ cái gì là viêm phổi, nhưng cảm mạo phát sôt thì y biết, cũng biết rõ ý nghĩa của tình huống ổn định.

Tiêu Duyệt Vân gật đầu cảm kích với Phó Lãng, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó lập tức lại đặt toàn bộ sự chú ý đến trên người đệ đệ.

Tiêu Duyệt Vân sờ sờ mặt Tiêu Nhạc Dương, lấy khăn lông trên trán nhóc xuống, thấy có chút nóng, liền ngay lập tức bỏ vào chậu nước kế bên, vắt sạch khăn lông, lần nữa đắp lên trán nhóc.

Tiêu Nhạc Dương là người thân duy nhất của y trên thế giới này. Nghĩ đếncái chết của  phụ mẫu huynh trưởng lúc trước, Tiêu Duyệt Vân mang theo đệ đệ tuổi nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, những người họ hàng xa lạ ở Mãn phủ đều cảm tình nhạt nhẽo, trong lòng tất cả đều là mưu mô tính kế, chỉ hận không thể lột một tầng da từ trên người bọn họ xuống, đem gia nghiệp tích góp ở Biên thành của Tiêu gia chiếm lấy làm của riêng, ngay cả ông ruột cũng bị vợ kế giam lỏng, không mảy may để ý đến hai huynh đệ họ.

Nếu như không có đệ đệ, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy chính mình sớm muộn sẽ bị những kẻ "thân nhân" ăn thịt n.g.ư.ờ.i không nhả xương ở hậu trạch tra tấn chết, hoặc là tự mình kết thúc dứt khoát, rời khỏi thế giới lạnh nhạt không vướng bận kia.

Vì do có đệ đệ cần nuôi nấng, lại có di ngôn của mẫu thân lưu lại trước lúc lâm chung khích lệ, cho nên Tiêu Duyệt Vân nguyên bản vô tư vô lự lớn lên từ trong yêu thương mới có được sự kiên cường như thế, cứng rắn ngăn trở được những kẻ hút máu đó trong hai năm. Cuối cùng vẫn là giận dữ bỏ đi, đâu thèm để ý liệu hầu phủ phía sau có bị trách tội hay không.

Tiêu Nhạc Dương là chỗ dựa tinh thần của Tiêu Duyệt Vân y, là người thân quan trọng nhất của y. Nếu như đệ ấy gặp phải bất trắc gì, y sống còn có ý nghĩa gì sao?

Tại sao y có thể vì việc học của chính mình mà lơ là đệ đệ chứ. Tiêu Duyệt Vân nghĩ đến buổi sáng đệ đệ ngoan ngoãn tiễn mình ra đến tận cửa, và còn cuộc điện thoại ngắn buổi trưa kia, y cứ lo lắng cho kì thi căn bản không hề nhận ra sự khác thường của đệ đệ. Nếu như không phải hôm nay Phó Lãng công tác xong sớm trước thời hạn, vậy thì đệ đệ.......

Tại cổ đại, tỉ lệ chết non của bé trai* cực kì cao, huống chi đệ đệ chưa phát đậu mùa/ sởi** thì đã xuyên tới thế giới này, nếu như là ở Đại Chu, bên cạnh đệ đệ căn bản lúc nào cũng phải có người. Vậy mà y lại chưa từng phát giác ra sự khác thường của đệ đệ, hơn nữa vì thời gian dài không ở canh đệ đệ mà suýt chút nữa kéo dài thời gian bệnh tình của đệ ấy!

*Tác giả sử dụng từ 小儿, cũng như lúc bé Vân gọi bé Dương thì hay gọi là 洋哥儿, ý là phân biệt thân phận của người nam bình thường lúc bé với lam nhi ấy.

**Một người khi đã bị đậu mùa 1 lần thì sẽ không bao giờ tái phát lại nữa.

Ở Đại Chu, một trận phong hàn liền muốn cướp đi tính mạng của một đứa bé rồi! Sao bản thân y lại có thể sơ sót đến như vậy?!

Tiêu Duyệt Vân càng nghĩ càng tự trách, nước mắt lại trào ra vì nghĩ tới là sợ, bỗng nhiên y vung tay tự tát mình một cái thật mạnh, trên gương mặt trắng nõn lập tức in một dấu tay năm ngón đỏ tươi.

Phó Lãng vội giữ hai tay của y lại, giọng nói nhuốm sự tức giận: "Cậu làm gì vậy?"

"Anh không hiểu đâu." Tiêu Duyệt Vân lắc đầu, hai tay bị kiềm chế, giãy ra không được, cơ thể dần dần mất sức.

Y lúc này chỉ muốn làm chút gì đó để trút hết những cảm xúc tiêu cực của mình, nếu không trong lòng y sẽ càng tăng thêm nỗi bất an.

Nhưng ở thế giới này căn bản không hề có cha mẹ trưởng bối có thể trách phạt, giáo huấn y khi y phạm sai lầm, Tiêu Duyệt Vân chỉ có thể tự mình hành động, cái tát kia chính là thay mặt trưởng bối đánh.

Phó Lãng thấy đầy mặt Tiêu Duyệt Vân toàn là nước mắt, hiện lên vẻ bất lực lại đáng thương, khác hoàn toàn với bộ dáng trầm ổn trưởng thành sớm thường ngày, vô thức đỡ lấy y, tay phải khẽ vuốt lưng người trong ngực, trấn an cảm xúc của y.

Giờ phút này trong đầu Tiêu Duyệt Vân hiện lên hình ảnh đao quang huyết ảnh, thi sơn huyết hải (thi thể chất chồng đầy núi máu chảy thành sông), thi thể của người thân cùng linh đường che kín cờ trắng, y dùng sức ôm lấy đầu mình, cảm xúc tự trách như muốn bùng nổ.

"Tôi không nên em nhẹ em ấy, không nên đi thi, không nên đi học!"

Thấy y dường như lâm vào cuồng loạn, Phó Lãng bắt lấy bả vai của Tiêu Duyệt Vân, đối diện với đôi mắt mê mang đẫm lệ kia, khuyên rằng: "Tỉnh táo lại đi! Đừng tự đưa mình vào bế tắc, chuyện này đâu có ai muốn, cùng với việc cậu đi học đi thi không hề liên quan gì hết. Virut cảm có thời kì ủ bệnh mấy ngày, có thể là Dương Dương không cẩn thận bị lây bên ngoài thôi."

Tiêu Duyệt Vân bắt lấy ngực áo của Phó Lãng, chỉ lắc đầu nhẹ nói: "Cả đời này của tôi nên vì Dương nhi mà sống......Lúc nào tôi cũng nên ở bên cạnh thằng bé, đi theo chăm sóc nó, không được rời xa nó nửa bước, như vậy thì nó sẽ không sinh bệnh, sẽ không bỏ tôi mà đi."

Phó Lãng nhíu chặt mày, hai tay giữ lấy khuôn mặt của Tiêu Duyệt Vân, mạnh mẽ ép y đối mắt với mình, kiên định nói: "Không có ai sống vì người khác hết, cậu có cuộc sống của riêng cậu! Em cậu nhiễm bệnh ngoài ý muốn là điều không ai muốn cả, sau này cẩn thận hơn một chút là được rồi. Nhưng làm anh, thứ cậu thật sự cần thiết chính là càng mạnh mẽ hơn nữa."

Vừa nói, Phó Lãng vừa dùng lực đẩy vào ngực trái của Tiêu Duyệt Vân.

"Đừng cho người khác lại thấy bộ dạng yếu đuối lúc nãy của cậu nữa."

(Editor: Vầng cho mình anh thấy là được rồi ạ, em và các bạn reader xin phép giả mù)

Ngơ ngẩn mà nhìn đôi mắt đen tuyền kia, nước mắt của Tiêu Duyệt Vân trượt xuống má.

Thấy đôi mắt ướt ái đó dần lấy lại sự thanh tỉnh, Phó Lãng phào một hơi, nói: "Bình tĩnh lại, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Cuối cùng Phó Lãng cũng mang rất nhiều khăn giấy mà mình đã chuẩn bị không hề ôn nhu mà "chào hỏi" khuôn mặt lem nhem như mèo hoa của Tiêu Duyệt Vân.

—————

Editor: Sorry mọi người hổm rày bận quá giờ mới edit xong 1 chương 🥲


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.