Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 47: Tang lễ



Ediotr: HthyhtH

Sáng sớm ngày thứ ba đi chơi xuân, Tiêu Duyệt Vân dùng phép khích tướng kéo Trâu Văn Đào xuống khỏi giường.

Tối hôm qua mặc dù Trâu Văn Đào cũng lên giường nằm từ sớm, không hề ra khỏi phòng, cơ mà lại lăn qua lộn lại rất lâu mới ngủ được.

Lúc chạy bộ sáng sớm quả nhiên gặp Phó Nhã Khiêm, vừa thấy hắn, Trâu Văn Đào đương nhiên liền tiến vào hình thức chiến đấu, mang trạng thái từ uể oải ngủ không đủ giấc điều chỉnh thành hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chỉ hận không thể đè ép hoàn toàn hành trình chạy của người sau.

Phó Nhã Khiêm đường mình mình chạy, không hề để ý đến cậu ta.

Thấy hai người họ như thế, Tiêu Duyệt Vân lắc lắc đầu, tiếp tục chạy.

Trên đường bắt gặp một thợ chụp ảnh trẻ tuổi cầm theo máy ảnh, chạy cùng với Tiêu Duyệt Vân một đoạn ngắn, nói rằng sáng hôm qua đã thấy y, hôm nay đặc biệt đến cầu may, muốn nhờ y cho chụp mấy bức ảnh, sẽ có thù lao các loại.


Ở nơi đất khách quê người, hành trình vội vã, người đến lại có lai lịch bất minh, Tiêu Duyệt Vân rất thận trọng, nhẹ nhàng dùng lời nói cự tuyệt, tăng nhanh bước chân, không lâu sau liền bỏ xa người lại phía sau.

Nửa năm trở lại đây, Tiêu Duyệt Vân ở Dương thành cũng đã gặp qua một hai lần trải nghiệm cái gọi là "tìm kiếm ngôi sao" (kiểu như là mấy người đi tìm kiếm idol trên đường í), chẳng qua tất cả đều bị y từ chối hết.

Trước mắt y vẫn lấy việc học làm trọng, em trai cũng còn nhỏ cần người chăm sóc, đợi một năm sau y thi vào đại học, em trai cũng mới tám tuổi, vừa học lớp ba tiểu học. Tiêu Duyệt Vân vốn không có khả năng làm công việc nghỉ ngơi không có quy luật mà lại thường đi công tác nữa, ngành công nghiệp giải trí sẽ không nằm trong kế hoạch của y trong ít nhất vài năm tới.


Hôm nay, các học sinh Hoa Phong đi tham quan tại thắng cảnh của thành phố S, tiếp thu giáo dục về văn hóa lịch sử, còn bị lão Lưu dắt đến trường đại học S một chuyến, suy cho cùng thì đại học S cũng là một trong những trường đại học trọng điểm trong cả nước, không cách biệt lắm so với giá trị của đại học Dương thành, nồng đậm không khí học tập, hoàn cảnh trường học tuyệt đẹp, ngay cả khí chất của học sinh bên trong dường như cũng khá khác biệt.

Nhìn thấy từng vẻ mặt hâm mộ của đám học sinh, Lưu Thanh Tùng sờ sờ đỉnh đầu trọc một nửa của mình, cười hì hì, chuyến đi chơi xuân này chơi vô cùng tận hứng, đồng thời cũng có chỗ thăng hoa cho tư tưởng, hiệu quả xem ra không tệ, hắn không ngừng kì vọng về thành tích của lần thi tháng vào tháng sau.

Buổi tối, học sinh và giáo viên của vài lớp trường Hoa Phong cùng nhau ngồi xe lửa quay trở lại Dương thành.


Vừa mới tới trước cửa nhà, Tiêu Nhạc Dương vừa nghe động tĩnh liền gấp không chờ nổi mở cửa hộ 1402 kế bên ra, bộ dáng rõ ràng muốn nhào lên nhưng lại rụt rè muốn duy trì hình tượng người lớn kia khiến Tiêu Duyệt Vân không nhịn được lộ ra nụ cười.

Tiêu Duyệt Vân mở rộng vòng tay, hỏi: "Sao thế? Không nhớ anh hai hả? Anh hai sẽ đau lòng lắm đó."

Tiêu Nhạc Dương nghe được câu đó, không muốn anh hai đau lòng, nhanh chóng nhào vào lồng ngực của anh hai. Tiêu Duyệt Vân ôm lấy Dương nhi, hôn mạnh vào mặt nhỏ của nhóc mấy cái.

Hiện tại cũng chỉ có sau khi không gặp nhau mấy ngày, em trai mới có thể lộ ra thái độ làm nũng của con nít trước mặt mình, cho nên lần nào y cũng hết sức trân trọng " thời gian thân thiết với em trai" hiếm có này.

Tiêu Duyệt Vân không ngừng hỏi em trai mấy ngày này trải qua có tốt không, có nghe lời thầy cô với Phó Lãng hay không, Tiêu Nhạc Dương ngoan ngoãn luôn miệng dạ vâng.
Trước cửa hộ 1402, Phó Lãng nghe thấy động tĩnh cũng sang, đang khoanh tay trước ngực nhìn một lớn một nhỏ thân thiết, trong lòng nghĩ: nhóc này vừa lúc nãy ở trong nhà mình vẫn còn là một bộ dáng ông cụ non, ngay cả khi hắn hiếm có xuống bếp nấu mì sợi cho hai người ăn tối, nhóc ta vẫn là đầy mặt ghét bỏ. Vậy là lúc này lại chạy đến lồng ngực của anh trai làm nũng làm nịu.

Tiêu Duyệt Vân cười nói: "Anh Phó Lãng, cảm ơn anh xem chừng Dương nhi giúp em."

Nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp ấy, Phó Lãng phất tay, biểu thị không cần khách sáo.

**

Sau cuộc du xuân, việc học của các học sinh trường Hoa Phong dần quay trở lại quỹ đạo. Trường tiểu học cũng nhân lúc thời tiết xuân về hoa nở, triển khai đại hội thể thao mùa xuân.

Tiếc rằng, Tiêu Duyệt Vân có tiết học, không có cách nào đến bên đó cổ vũ cho em trai. So với đoàn hậu viện ba mẹ họ hàng cả dòng họ của các bạn nhỏ khác, Tiêu Nhạc Dương cô đơn chiếc bóng trông có vẻ hơi đáng thương.
Chỉ có hai vợ chồng Trần Trí Tuyền thỉnh thoáng chăm sóc, giúp đỡ đưa nước lau mồ hôi. Tiêu Nhạc Dương rất hiểu chuyện nói cảm ơn, cũng không vì anh hai không thể đến cỗ vũ mà khó chịu, điều này so với nhóc con Trần Lôi Lỗi nhà mình, khiến cho Trần Trí Tuyền có chút xấu hổ.

Trải qua một học kì học tập, Tiêu Nhạc Dương thích ứng với thế giới này còn tốt hơn cả anh mình nữa. Nhóc luôn cầm cờ đi trước trong việc học (kiểu học giỏi, đứng đầu í), diện mạo đáng yêu khiến người yêu thích, mặc dù nhỏ tuổi, thế nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến các giáo viên bộ môn yêu thích vô cùng. Ngay cả trong đại hội thể thao, thành tích chạy của Tiêu Nhạc Dương cũng bỏ xa các "tiểu ca ca" các lớp khác phía sau.

Bây giờ, Tiêu Nhạc Dương sắp phải lên sân thi đấu. Vợ chồng Trần Trí Tuyền và các bạn nhỏ trong lớp đều cỗ vũ cho nhóc.
Tiêu Duyệt Vân rất có phong phạm một đại tướng mà bước lên vạch chạy, nhịn không được nhìn quanh bốn phía. Lúc này, phát hiện trên sân đấu xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, điều này khiến ánh mắt Tiêu Nhạc Dương sáng lên.

Tiếng súng vang lên, Tiêu Nhạc Dương phóng đi như một viên đạn nhỏ, âm thanh cổ vũ nổi lên khắp nơi.

Trần Trí Tuyền âm thầm đến bên cạnh người nọ, khom lưng cung kính chào hỏi.

"Ông Tiêu, sao ngài lại đến đây?" Thân là trợ lý của Ninh Tắc Chiến, hắn hiểu rất rõ quan hệ giữa Tiêu lão gia tử với Ninh gia, cũng biết tính tình Tiêu lão gia tử bướng bỉnh, không muốn lui tới với đám con nuôi và cháu trai không lương tâm kia, đã rất nhiều năm rồi chưa bước chân ra khỏi viện dưỡng lão nửa bước. Mà bây giờ, Tiêu lão gia tử đang ngồi trên xe lăn, sau lưng là một nữ hộ sĩ trung niên đẩy xe lăn, kế bên còn có một nam nhân trung niên cầm dù che nắng cho Tiêu lão gia tử, xem chừng hai người đều là loại hình thành thật đáng tin.
Nghe thấy Trần Trí Tuyền cẩn tâm dực dực (vô cùng cẩn thận) hỏi chuyện, Tiêu gia gia thong thả gật đầu, tấm mắt không rời khỏi Tiêu Nhạc Dương trên đường chạy, tay nhẹ phất, đáp: "Đến cổ vũ cho tôn tử, sao hả, ta không thể đến sao?"

Trần Trí Tuyền theo hướng ngón tay của ông nhìn thấy vài ông lão tóc hoa râm, một người cầm theo ấm nước nhỏ, một người cầm theo khăn lông nhỏ, đang ra sức mà hô cố lên.

Trần Trí Tuyền im lặng, đỡ làm cho ông lão mất vui, tròng mắt vừa chuyển, liền mang điểm tốt của Tiêu Nhạc Dương và Tiêu Duyệt Vân ra khen một phen.

"...... Vừa nãy mới thi xong một hạng mục, Dương Dương của chúng ta đạt giải quán quân!" Trần Trí Tuyền thao thao bất tuyệt.

Tiêu gia gia không hề đáp lời, sắc mặt như thường, nhưng Trần Trí Tuyền cẩn thận vẫn là phát hiện ra ông lão hơi hơi nghiêng lỗ tai, cùng với tần suất gật đầu trong vô thức, còn có thể nhìn thấy một tia tự hào và ý cười trong đôi mắt tang thương kia.
Đợi Tiêu Nhạc Dương mổ hôi nhễ nhại thở gấp chạy đến tranh công, trên mặt Tiêu gia gia mới lộ rõ ý cười, nếp nhăn thoạt nhìn càng sâu hơn.

Quan sát thấy ông cháu hai người ấm áp quan tâm  nhau, Trần Trí Tuyền kế bên thật lòng cảm thấy cũng không khác mấy với cháu ruột.

Cũng xem như là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, ai có thể ngờ được, hai thiếu niên "lai lịch bất minh" nọ thật sự có thể tạo được một đoạn tình cảm ông cháu với Tiêu lão gia tử khó tính chứ?

Chẳng qua, nhìn sắc mặt xám trắng cùng thân thể già nua gầy yếu kia,  nghĩ đến việc ông lão phá vỡ lời thề ra khỏi viện dưỡng lão, trong lòng Trần Trí Tuyền đột nhiên căng thẳng.

**

Mưa xuân kéo dài, Dương thành hạ những trận mưa nhỏ liên tục trong mười ngày.

Hôm nay là ngày đưa tang của Tiêu gia gia.

Một tuần sau khi kết thúc đại hội thể thao của Tiêu Nhạc Dương, Tiêu gia gia đã mãi mãi nhắm mắt xuôi tai ở viện dưỡng lão.
Lúc nghe điện thoại thông báo của viện dưỡng lão, Tiêu Duyệt Vân đang ăn cơm tối liền ngây ngốc cả người.

Y không muốn tin, tuần trước vừa gặp mặt, cùng ăn cơm trò chuyện, ông lão từ ái thoạt nhìn tinh thần không tệ chút nào như thế lại từ giã cõi đời.

Gia gia của Hầu phủ tại kinh thành không hề có tình cảm ông cháu gì với bọn họ, mà trải qua hơn nửa năm chung sống, cảm tình của anh em Tiêu gia cùng Tiêu gia gia ngày càng sâu đậm, bọn họ thật lòng xem Tiêu gia gia trở thành trưởng bối mà hiếu thuận.

Tiêu Duyệt Vân đã từng chịu đựng quá nhiều đả kích khi người thân mất, lúc này lại lần nữa nghe thấy tin dữ, trong lòng y vẫn không ngừng khó chịu như cũ, nước mắt bất giác chảy ra.

Bản tay to ấm áp xoa bả vai Tiêu Duyệt Vân, Phó Lãng lên tiếng: "Hãy nén bi thương." Giọng nói luôn lạnh lùng của hắn trước giờ chưa từng ôn nhu như thế.
Không thể không thừa nhận, khi lần thứ hai nhìn thấy nước mắt của Tiêu Duyệt Vân, trong lòng Phó Lãng nảy lên một cảm giác không nỡ mãnh liệt.

Tiêu Duyệt Vân mở to đôi mắt mê mang, đối diện với ánh mắt quan tâm của Phó Lãng, tia yếu đuối trong tim thiếu chút nữa đã vỡ òa, thế nhưng trong một khắc nhìn thấy Dương nhi, sự kiên cường lại quay trở về trong cơ thể y.

Tiêu Duyệt Vân tránh thoát khỏi tay Phó Lãng, hướng về khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tiêu Nhạc Dương nhẹ giọng nói: "Đi, chúng ta đến gặp Tiêu gia gia." Đưa tiễn... với ông ấy.

Sống lưng Tiêu Nhạc Dương thẳng tắp, dùng sức lau đi nước mắt trong mắt, nắm lấy tay anh trai, gật đầu.

**

Người đến tang lễ của Tiêu lão gia tử không được xem là nhiều.

Ninh gia và mấy nhà Tiêu Duyệt Vân tới thăm hỏi khi trước đều đến phúng viếng, ngoài ra còn có một ít người xưng là con nuôi của ông lão đến dâng hương.
Là người nhà, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương xin nghỉ tới lo tang sự. Phó Lãng âm thầm ra mặt làm người liên hệ với nhà tang lễ và công ty cung cấp dịch vụ tang lễ.

Hết thảy đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không hề khiến Tiêu Duyệt Vân đang đau lòng phải bận tâm xử lý.

Trong buổi tang lễ, Phó Lãng mặc một cây đen cứ tự nhiên xuất hiện bên cạnh anh em Tiêu gia như vậy, chỉ bảo và hướng dẫn cho bọn họ, mà Tiêu Duyệt Vân cũng rất tự nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của đối phương.

Điều này khiến cho một số khách quý biết thân phận Phó Lãng tràn đầy bất ngờ. Tiêu lão gia tử từ lúc nào có giao tình với Phó gia vậy?

Xem ra lão đầu bướng bỉnh kia tuy rằng không xuất đầu lộ diện trong mấy chục năm, thế nhưng kì thực nội tình bên trong không tầm thường.

Thấy Phó Lãng bận trước vội sau, tỉ mỉ chu đáo, trong lòng Ninh Tắc Chiến mặc bộ tây trang màu trắng đến phúng viếng bỗng có chút hụt hẫng.
Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân trở nên gần gũi như vậy?

Người đầu tiên Tiêu Duyệt Vân quen biết sau khi đến thế giới này là mình, dựa vào quan hệ hai nhà Ninh Tiêu, lúc này nhân vật đứng kế bên giúp đỡ bọn họ phải là mình mới đúng.

Nghĩ tới mấy ngày trước, ông nội nghe nói bạn tốt mất, đau lòng không thôi, để Ninh Tắc Chiến phải lo tang sự cho Tiêu gia thật tốt, đừng để người khác khi dễ hai anh em nhỏ tuổi đó, đặc biệt là những tên con nuôi và cháu trai không nên thân kia.

Lúc đó, Ninh Tắc Chiến nghĩ đến việc đã cố ý không liên lạc với Tiêu Duyệt Vân trong một thời gian dài, biết rằng hiện tại không phải thời điểm ôn lại tâm sự, bèn đồng ý.

Ai ngờ, khi Ninh Tắc Chiến xuất phát từ tình hữu nghị nhiều đời vội đến viện dưỡng lão, muốn giúp đỡ, thì lại phát hiện đã không có đất dụng võ nữa rồi.
Bắt đầu từ lúc nào, hắn đã bị tuột lại phía sau rồi sao? Ninh Tắc Chiến nhíu màu, sau đó tập trung tinh thần, thật tâm thắp cho Tiêu gia gia một nén hương.

Hứa hẹn sau này sẽ chăm sóc anh em Tiêu gia thật tốt.

Tiêu gia gia đã phá vỡ lời thề của mình, tuần trước đã lê thân xác ốm yếu của mình đến nhà vài người bạn cũ, hiện tại nghĩ lại chắc là muốn gửi gắm (gửi gắm lại con cháu trước khi mất í).

Cho nên, mấy người nhà nhớ đến ân tình hoặc giao tình với ông đương nhiên sẽ hiểu rõ di nguyện của ông.

—————

Editor: Mai và mốt editor đi chơi xa nên chương mới chắc sẽ hơi lâu mới có 🥲


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.