Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 68: Khỏi bệnh



EDITOR: HTHYYHTH

Một luồng nhiệt nóng quét khắp cơ thể, trong lòng Tiêu Duyệt Vân cực kì tủi thân, tức giận đến mức đỏ hồng vành mắt, tuy rằng y đã dần quen với hình thức ở chung cùng con trai hiện đại, thế nhưng điều này không đại biểu rằng y sẽ thờ ơ với việc bị một người đàn ông nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình, suy cho cùng thì không phải từ thân đến tâm y đều thay đổi. Ý thức mười tám năm là lam nhi không thể xóa nhòa dễ dàng như thế.

Hiện tại Tiêu Duyệt Vân chỉ có thể tự cảm thấy mừng, ở đây không phải là Đại Chu, nếu không Phó Lãng đã phải đến dạm ngõ hoặc bị người Tiêu gia làm thịt rồi. Chẳng qua, nếu như là ở Đại Chu, người bị bà vú già luôn vờn quanh như y phỏng chừng sẽ không xảy ra loại chuyện như này.

Rõ ràng ở đây là hiện đại, hai người nam mà lõa thể đối diện nhau, giúp nhau thay quần áo này kia, căn bản không xem là chuyện gì to tát hết, huống chi Phó Lãng còn vì chăm sóc người bệnh là mình, nói cho cùng thì quả thật kẻ không biết thì không có tội.


Nhưng mà, biết rõ là như thế, Tiêu Duyệt Vân vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ. Thế gia công tử đã từng rụt rè phong độ, phong thái đối nhân xử thế như tắm mình trong gió xuân đều bị y vứt ra sau đầu.

Vừa định ngồi dậy, ai ngờ vừa động đậy, thì một cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ trên mông, Tiêu Duyệt Vân không kiềm được kêu ui da một tiếng, che lại phía sau eo suýt chút là ngã ngược lại trên giường.

May mà vị trí đau không phải ở cái nơi hơi xa khó nói nào đó, nếu không thì Tiêu Duyệt Vân sẽ trực tiếp rút kiếm trên tường khiến người trước mắt đầu rơi máu chảy tại chỗ mất.

Phó Lãng vội tiến đến nâng y dậy, giải thích: "Cẩn thận, em... chỗ đó bị chích."

Tiêu Duyệt Vân chỉ mới chích một vài loại vắc-xin phòng bệnh vào lần trước lúc đưa em trai đến bệnh viện, đều chích trên bả vai, đời này y còn không biết vậy mà mình cũng sẽ có một ngày bị chích vào mông.


Nhớ đến cảnh tượng đã thấy trong bệnh viện, nghĩ đến mấy tiếng trước mình chắc là cũng bị tuột quần ra chích, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy càng thêm thẹn, tránh thoát khỏi tay Phó Lãng, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi dậy của mình, cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên mông.

Hai ngày nay rốt cuộc bị sao vậy, sao em trai vừa đi liền gặp lắm chuyện như vậy. Tiêu Duyệt Vân buồn bực nghĩ, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác vô lực kêu trời trời không thấu.

Thấy Tiêu Duyệt Vân bọc chăn ngơ ngác ngồi trên giường sinh hờn dỗi, dáng vẻ tủi thân kia khiến Phó Lãng thấy vừa đau lòng vừa chột dạ lại hơi buồn cười, hắn nghĩ nghĩ, nhìn thời gian, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

Tiêu Duyệt Vân ý thức được Phó Lãng ra ngoài, nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi lại cảm thấy có hơi khó chịu, hắn... cứ vậy bỏ một mình mình ở đây hả?


Phát giác được mình đang nghĩ gì, Tiêu Duyệt Vân chợt mạnh mẽ lắc lắc đầu, thừa dịp Phó Lãng không ở đây, lặng lẽ vén một góc chăn lên, nhìn chỗ đau trên mông của mình, thấy giữa làn da trắng nõn có một lỗ kim màu đỏ, chung quanh hơi bầm, dấu vết thuốc đỏ* màu vàng còn lưu lại trên chỗ rộng hơn xung quanh.

*Gốc là 黄色医用酒精的痕迹: Mình tra thì thấy cồn y tế nó không có màu nhưng ở đây tác giả có thêm màu vàng nên mình đoán nó như thuốc đỏ bên mình nên mình sửa lại cho hợp lý nhé.

Tiêu Duyệt Vân nhíu mày nhìn miệng vết thương, khiết phích* như y ngay lúc này rất muốn lấy khăn chà lau sạch sẽ bốn phía.

*Gốc là 喜净: tra gg hổng ra nên để theo ý mình hiểu nha :'(

Bên kia, Phó Lãng đến nhà bếp, thần sắc còn xem như trấn định mới hồi nãy bỗng dưng sinh ra một vết rách, chỉ thấy đôi tay hắn vững vừng giữ chặt bệ bếp đá*, hít thở một hơi thật sâu, rồi xoa xoa mi tâm của mình. Mười mấy tiếng ngắn ngủi này, với hắn mà nói tuyệt đối là một khảo nghiệm gian nan.
Phó Lãng điều chỉnh lại cảm xúc, sờ siêu nước nấy lúc sáng, thấy nhiệt độ vừa đủ, bèn rót nước ra ly, sau đó quay trở lại phòng ngủ.

Tiêu Duyệt Vân vừa nghe thấy tiếng động, lập tức thả chăn xuống, che kỹ mình lần nữa, quả nhiên thấy Phó Lãng quay trở lại, trong tay hắn đang bưng một ly nước, rồi lại cầm lấy túi thuốc trên tủ đầu giường, lấy ra mấy viên thuốc, đưa cho Tiêu Duyệt Vân, bảo: "Nên uống thuốc rồi."

Tiêu Duyệt Vân nhìn bốn viên thuốc đủ màu kia, không hỏi công hiệu từng loại, càng không có bất luận nghi ngờ gì, y yên lặng nhận lấy, một ngụm nước nuốt hết vào bụng.

Nước là nước ấm, đối với y là vừa đúng. Tiêu Duyệt Vân liếc mắt sang Phó Lãng, không nói gì.

Cả buổi tiếp theo, Tiêu Duyệt Vân tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi. Đợi tới tối, cơn sốt của y đã gần hết. Hôm nay là cuối tuần, Phó Lãng cả ngày đều ở nhà chăm sóc y, còn nấu một nồi cháo thịt không có vị gì nhưng đầy ắp thịt cho y ăn đỡ đói, ngược lại khiến Tiêu Duyệt Vân hơi kinh ngạc.
  Quân tử thì phải xa nhà bếp, chính là ấn tượng mà y có đối với quy tắc của gia đình quý tộc và những người đàn ông chủ gia đình, mặc dù sau khi đến hiện đại nghe nói rằng trong gia đình đã không còn hạn chế nghiêm trọng như thế nữa, song dù sao thì y cũng không thường đến các gia đình khác, Trần Trí Tuyền cũng nói có vậy mà thôi, Ninh gia thì còn nhiều kẻ hầu người hạ hơn.

Thế nhưng y không ngờ rằng, thật ra Phó Lãng lại biết nấu ăn? Vậy tự nhiên mình làm bảo mẫu cả năm trời?

Tiêu Duyệt Vân biểu cảm phức tạp ăn chén cháo kia. Phó Lãng thấy y ăn không ngon, tưởng rằng mình nấu không hợp khẩu vị của y, bèn nói: "Em muốn ăn gỉ? Tôi đi mua." Tên tự xưng là nhà sành ăn Trác Phong có đề cử cho hắn mấy quán ăn không tồi.

Tiêu Duyệt Vân nuốt xuống ngụm cháo xong, tầm mắt hãy còn nhìn chén cháo, bảo: "Anh còn biết nấu món gì nữa?"
Phó Lãng hơi khựng lại, mấy giây sau mới hiểu được ý của y, trả lời: "Chỉ biết nấu cháo, nấu cơm và mì."

"Món ăn thì sao?" Tiêu Duyệt Vân tiếp tục "khảo vấn".

Sau một lúc lâu cân nhắc, cuối cùng Phó Lãng phun ra một câu: "Trứng xào cà chua." Dừng một lát, lại bổ sung rằng: "Món duy nhất có thể ăn được."

Tiêu Duyệt Vân nghe xong phụt cười một tiếng.

Từ lúc tỉnh dậy lúc trưa, vì bị bệnh và một số nguyên nhân khác mà tâm trạng Tiêu Duyệt Vân không vui, Phó Lãng có thấy nhưng cũng hết cách.

Cho nên, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Tiêu Duyệt Vân cười lên.

Trên gương mặt tinh xảo kia, lúc này có vẻ đẹp yếu ớt mà ngày thường không thấy, cánh môi vốn thiếu sắc hồng vì vừa ăn cháo xong mà lóng lánh như trong suốt, cộng thêm bây giờ đang nhoẻn miệng cười nữa, Phó Lãng cảm thấy trái tim mình đang kiểu "mùa xuân, hoa nở, là vì em" dzị đó. Lần đầu tiên hắn biết, dùng từ "đẹp" để hình dung thiếu niên, vậy mà lại không hề không hợp chút nào.
Tiêu Duyệt Vân phát hiện miệng Phó Lãng vậy mà lại gợi lên như có như không, ho nhẹ một tiếng, uống xong hết cháo còn dư, cảm thấy sức lực trên người khôi phục được một ít, bèn đứng dậy muốn xuống giường.

Phó Lãng vội đỡ lấy y, hỏi: "Em muốn làm gì?"

Tiêu Duyệt Vân liếc mắt nhìn hắn, bất chấp nói: "Đi tắm." Thuận tiện giải quyết nhu cầu sinh lý luôn.

Phó Lãng nghe vậy chẳng hiểu sao có hơi xấu hổ, hai người mặt đối mặt nhìn nhau một lát, cảm thấy đôi bên đều muốn bốc khói tới nới rồi, Tiêu Duyệt Vân mới đi thẳng tới tủ quần áo lấy đồ, trộm kẹp qυầи ɭóŧ vào giữa áo ngủ rồi mang vào phòng tắm.

Phó Lãng cứ thế ở bên cạnh nhìn hết toàn bộ hành trình, sợ y choáng đầu té ngã, ngay cả sau lúc Tiêu Duyệt Vân vào phòng tắm cũng dỏng tai ở bên ngoài lên nghe ngóng, còn dặn đối phương có việc gì thì gọi hắn.
Biết có người ở bên ngoài, Tiêu Duyệt Vân có hơi thẹn, nhưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ y chịu hai ngày nay đã đủ nhiều rồi, so với mấy cái khác, thì cảm giác bị người đứng ở vách tường nghe tiếng y tắm rửa cũng chẳng xem là gì to tát cả.

Tiêu Duyệt Vân cảm thấy hiện tại bản thân mình rất có tâm thái "lợn chết không sợ nước sôi" mà ngoài phố hay nói, dứt khoát cởi hết quần áo toàn thân, bỏ vào máy giặt, sau đó vui sướng mà tắm rửa, cuối cùng tắm sạch sẽ một thân mồ hôi và thuốc đỏ, chính là chỗ kế bên lỗ kim y không dám đụng vào.

Tiêu Duyệt Vân vừa lau bọt nước trên tóc,  vừa ra khỏi phòng tắm, ra cửa liền nhìn thấy trên bàn ăn có rất nhiều hộp đồ ăn ngoài, Phó Lãng đang mở nắp hết từng cái.

Phó Lãng vừa thấy Tiêu Duyệt ra ngoài bèn bảo y ngồi xuống, thấy tóc y vẫn còn nhỏ nước, nhanh chóng quay về nhà mình lấy máy sấy tóc vốn chưa từng xài qua. Món đồ này, thật ra ở Tiêu gia cũng có, khổ nỗi chỉ dùng cho Tiêu Nhạc Dương trong mùa đông, bản thân Tiêu Duyệt Vân thì chưa từng dùng bao giờ.
"Để tôi sấy cho em, em cứ ăn trước đi." Phó Lãng nói.

Tiêu Duyệt Vân chớp mắt, nghĩ đến trước đó mình đã nhờ hắn cắt tóc giúp hai lần, ngược lại y cũng không hề từ chối, tầm mắt của y nhanh chóng bị món ăn trên bàn hấp dẫn.

Từ logo trên bao bì Tiêu Duyệt Vân nhìn ra được đây là một quán ăn nghe đồn rằng có danh tiếng không tệ mới mở ở gần đây, y nhịn không được nảy ra ý định bình phẩm và học lóm.

Cơ mà nói đi nói lại, quả thật y có hơi đói, từ sáng tới tối hôm nay Tiêu Duyệt Vân chỉ ăn có chút xíu cháo thịt đỡ đói, sau khi tắm xong cảm giác thèm ăn lại nổi lên.

Ngón tay Phó Lãng linh hoạt xuyên qua giữa những sợi tóc đen nhánh mềm mại kia, cẩn thận hầu hạ mái tóc có hơi dài này, tâm tình suиɠ sướиɠ.

Lần này, Phó Lãng bỗng cảm thấy nếu lại để hắn giúp Tiêu Duyệt Vân cắt tóc, bản thân hắn chắc sẽ thấy tiếc hơn so với mấy lần trước.
Thấy Tiêu Duyệt Vân đang ăn đến ngon miệng, tư thế vẫn tao nhã nhẹ nhàng như cũ, Phó Lãng tiếp tục cẩn thận giúp y sấy tóc, quyết định không nhắc y (cắt tóc).

Năm sáu phút sau, Tiêu Duyệt Vân sờ sờ tóc, thấy đã khô ráo rồi, bèn bảo Phó Lãng dừng tay ngồi xuống ăn cùng.

Lượng thức ăn bữa tối Phó Lãng mua vô cùng đầy đủ, đủ cho hai người họ ăn no nê, có khi còn dư nữa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, nhiệt độ của Tiêu Duyệt Vân cũng không tăng lại, điều này khiến cho cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay Phó Lãng vẫn ngủ ở phòng khách Tiêu gia như cũ, mà cửa phòng ngủ của Tiêu Duyệt Vân  cũng được hắn kiến nghị cứ để mở.

"Lỡ như ban đêm em không thoải mái, tôi sẽ có thể kịp lúc phát hiện." Phó Lãng nghĩa chính ngôn từ nói.

Tiêu Duyệt Vân âm thầm quấn chặt chăn, trở mình, không đóng cửa lại nữa.
Tối hôm nay, Tiêu Duyệt Vân ngủ quá nhiều vào ban ngày hiếm khi có hơi mất ngủ.

**

Hôm sau là chủ nhật, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy đã không còn gì đáng ngại nũa, bèn hẹn chiều đi luyện lái xe, dù sao thì mấy ngày nữa khi học đủ giờ y cũng có thể thi môn thực hành, nhất định phải nắm chặt thời gian trước lúc khai giảng mới được.

Phó Lãng chỉ đành lái xe đưa y tới nơi luyện lái xe.

Tiêu Duyệt Vân xuống xe vào nơi luyện lái xe, hôm nay vì đuổi kịp tiến độ mà y hẹn tập lái 2 giờ, bảo Phó Lãng không cần chờ y, sau khi xong thì tự y ngồi xe quay về nhà.

Chẳng qua, Phó Lãng lại không tỏ ý kiến gì, cứ ngồi chờ suốt như thế ở phòng nghỉ, dùng laptop xử lý công việc, thường thường nhìn một chút tình huống chiếc xe của Tiêu Duyệt Vân giữa sân. Mặc dù hắn hành sự khiêm tốn, nhưng khí tràng lạnh băng cả người cùng khí thế của người địa vị cao dọa người xung quanh sợ tới mức không dám tới gần chỗ cách hắn ba chỗ ngồi ngồi xuống, ngược lại cũng khiến cho bên tai Phó Lãng được thanh tịnh.
May mà kì thi lại thực hành của Khâu Chí đã qua, bây giờ đang ở nơi luyện tập như cá gặp nước để thi mục thứ ba*, nếu không chắc hắn sẽ nhận ra nhân vật "Truyền kì Hoa Phong" trong truyền thuyết, hiện là chủ tịch kiêm CTO của công ty kỹ thuật cao Lãng Phong, nhị thiếu gia Phó gia, sớm đã chạy lên tạo mối quan hệ với cựu học sinh này rồi.

*Mình tra thử bằng lái xe hơi B2 bên mình là có 3 phần thi: Lý thuyết, sa hình B2 và bài thi đường trường, chắc bên Trung cũng vậy nhỉ.

Vài ngày sau đó, Tiêu Duyệt Vân đều đi đi về về nơi dạy lái xe và nhà, Phó Lãng cũng bắt đầu bận rộng làm việc. Một vài sự cố trước và sau khi đổ bệnh hai người ai cũng không nhắc lại, tận lực để thái độ của hai bên có vẻ tự nhiên hết mức.

Chờ đến trước lúc Tiêu Nhạc Dương về nhà hai ngày, Tiêu Duyệt Vân đã thuận lợi thi qua mục thứ hai, y phấn khích đặt trước rất nhiều phần luyện tập thi đường trường của mục thứ ba, cảm thấy nếu như thuận lợi, thì tuần đầu tiên sau khi khai giảng chắc y sẽ có thể cầm được bằng lái rồi.
Đúng vậy, qua ba hôm nữa, thời 12 như ma quỷ trong truyền thuyết sẽ khai giảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.