Ca, ngươi nói nhanh lên, tại sao lại muốn kết hôn với ta?""
""Nàng ép!."" Diễn Hạo trả lời đơn giản.
""Ta ép? Ta đâu có ép ngươi!"" Cận Dĩnh hoàn toàn không thừa nhận.
Nàng không có cầm dao kề cổ hắn, sao lại nói thế được.
""Nàng không biết sao? Nàng cái gì cũng không có làm, cũng dễ dàng khiến người ta phát điên đấy."" Diễn Hạo mỉm cười tà ác: ""Thời điểm ở trong sơn trang, nàng quá nghe lời ta, khiến ta không thể phát hiện ra bản chất hư hỏng của nàng, vừa ra khỏi sơn trang, ta mướn nhanh chóng đưa nàng về nhà, không phải sao? Nếu không sẽ đại loạn thiên hạ mất. Không phải sao?""
""Cận Diễn Hạo."" Rốt cuộc không nhịn được nàng lôi cả tên họ hắn ra gọi, bày tỏ sự tức giận của mình:""Ngươi còn nói vậy, ta đi đấy.""
Nàng bực mình bước về phía trước hai, ba bước, phát hiện hắn không có đi theo, tức giận quay đầu lại nói:""Ta nói với ngươi ta thật sự đi đấy.......""
Lại bước về phái trước mấy bước, phát hiện hắn không nhúc nhích, miệng nàng méo xệch, chuẩn bị khóc thành tiếng.
Rốt cục, một vòng tay ấm áp bao nàng lại, là người nàng yêu mến nhất.
""Dĩnh nhi."" Diễn Hạo ôm nàng vào trong ngực mình, ghé môi sát tai nàng:""Làm sao ta để cho nàng đi được đây? Ta dạy dỗ nàng lâu như vậy, khiến nàng xuất sắc như thế, không để lại dùng thật sự là rất đáng tiếc.""