*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.""Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?""
Mới được vớt từ trong ao lên, Lưu Kiến Thành ướt đẫm đang ngồi dưới đất, nhìn một đám nam nhân cao lớn dũng mãnh trước mặt, bị dõa cho sợ đến mức run cả người.
""Chúng ta?"" Huynh đệ Cận gia nhìn Lưu Kiến Thành đáng thương, trao đổi với nhau một nụ cười khó lường.
""Thật sự là ta không có làm chuyện gì với nàng ấy, là nàng ấy bày tỏ với ta trước, ngay cả sờ mó bọn ta còn chưa có, đã bị đá vào trong hồ, thật, thật mà......"" Lưu Kiến Thành quơ quơ tay vội vàng giải thích, chỉ sợ, bị đám nam nhân trước mắt biến mình thành thịt khô.
""Muội muội của ta sao có thể bày tỏ với ngươi được?"" Cận Dực trưng nụ cười giả tạo ra uy hiếp, vươn tay ra nắm lấy đầu của Lưu Kiến Thành. ""Ngươi nói xem, thật sự là muội muội của ta bày tỏ với ngươi trước sao?""
""Thật..........."" Lưu Kiến Thành thấy quả đấm của Cận Dực sắp hạ xuống, vội vàng chỉnh miệng: ""Thật, à không phải, thật à không phải, là, là ta....là ta........""
""Như vậy mới đúng chứ!"" Cận Dực vỗ vỗ vai, khẽ mỉm cười. ""Ta biết mà, muội muội dễ thương xinh đẹp của chúng ta làm sao lại có thể bày tỏ trước nam nhân được, nhất định là do ngươi muốn chạm đến nàng nhưng không được, cho nên mới thêu dệt ra những lời này, có phải hay không?""
""Không................"" Lưu Kiến Thành trông thấy ánh mắt đe dọa của hắn, vội vàng sửa lại lời nói: ""Dạ, dạ, dạ phải.......""
""Ta biết ngay mà, muội muội ta xinh đẹp động lòng người thường khiến cho nam nhân mơ ước, nhưng mà xem ra nàng không thích ngươi đụng chạm nàng, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là mời ngươi về nhà."" Cận Dực treo nụ cười đáng tiếc trên mặt.
""Ta..........."" Lưu Kiến Thành cảm thấy trong bụng đầy ủy khuất.
Căn bản là sự thật không phải thế! Nhưng mà....Trước mắt có nguy hiểm đến tính mạng, cho dù hắn có chịu khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
""Sau khi trở về, không được hé nửa lời về việc của muội muội ta, nếu không thì..............""
Trong giọng nói của Cận Dực hàm ý rõ ràng sát ý.
""Sẽ không, sẽ không, đây là lỗi của ta, chuyện này cứ cho qua như vậy, mong rằng các vị ca ca tha thứ, mong rằng các vị ca ca tha thứ............"" Lưu Kiến Thành dập đầu trước mọi người, chỉ sợ mình không cẩn thận, mạng nhỏ sẽ không còn.
""Yên tâm, chúng ta cũng khoan hồng độ lượng, nếu muội muội của chúng ta không có thương tổn gì, chúng ta cũng sẽ không gây khó dễ, nhưng hãy nhớ rằng ngàn vạn lần không nên nói năng lung tung, nếu không..........."" Đôi môi mỏng của Cận Dực hiện lên một nụ cười quỷ quyệt. ""Hậu quả một mình ngươi gánh chịu!""
""Tuyệt đối ta sẽ không nói lung tung, tuyệt đối sẽ không nói lung tung!"" Lưu Kiến Thành vội vã đảm bảo. ""Đây đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta......""
Ô..........Mà thật sự thì đây cũng là lỗi của hắn, hắn đã chọc phải người nào chứ? Đầu tiên là gặp gỡ một tiểu yêu nữ, chủ động bày tỏ với hắn, ngay khi hắn bắt đầu hưởng ứng thì đá hắn xuống hồ, lại còn đụng phải một đám ca ca đáng sợ của yêu nữ, hoàn toàn không chịu nghe lời hắn nói thậ, còn đe dọa hắn không được nói lung tung..........Đây thật sự là lỗi của hắn, thật là lỗi của hắn!
Sao hắn lại không lường trước được cái loại ước hẹn cưới thử này chứ? Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ thì là cái gì chứ? Cái này chỉ có thể xem là xui xẻo!
**********************************************
""Diễn Hạo ca ca, ô................."" Cận Dĩnh dùng hết sức lực khóc trên đường trở về phòng, trong lúc khóc còn không ngừng đem nước mắt nước mũi chùi chùi trên người Diễn hạo, để trả thù việc hắn hay cự tuyệt tình cảm của nàng.
""Được rồi, đừng khóc.......Dĩnh nhi.........đừng khóc............"" Diễn Hạo bị việc nàng khóc khiến cho tâm tình rối loạn, chân tay luống cuống an ủi nàng.
""Ta.......ô.......Diễn Hạo ca ca...........ô............."" Cận Dĩnh tiếp tục khóc, ra sức tìm sự che chở của Diễn Hạo.
Đừng khóc, Dĩnh nhi, muội có bị sao không?"" Diễn Hạo gấp gáp nâng khuôn mặt nhỏ loan lổ nước mắt của nàng lên.
""Ta..........ô.........""Cận dĩnh khóc đến mức suýt nữa không thở nổi. ""Ta thật khổ sở.............Trong lòng ta khổ sở........ô..........""
""Hắn........hắn chạm đến nơi nào của muội sao?"" Diễn Hạo cũng không phát hiện ra rằng giọng nói của hắn đang run rẩy không dứt.
""Hắn....hắn đụng vai muội............Muội rất sợ hãi liền thét chói tau, sau đó không biết như thế nào lại đá hắn xuống hồ.............Diễn Hạo ca ca, muội không cố ý, muội thật sự không cố ý......""Cận Dĩnh vội vàng chối bỏ trách nhiệm.
Bởi vì, thật sự là do nàng cố ý.
""Đụng vào bả vai sao? Vậy còn tốt."" Diễn Hạo thở ra nhẹ nhõm, theo bản năng giúp nàng chỉnh sử lại y phục một chút. ""Dĩnh nhi, không nên chơi loại thử cưới này nữa, như vậy quá nguy hiểm.""
""A?"" Cận Dĩnh kinh ngạc tới mức ngay cả khóc cũng quên mất. ""Diễn Hạo ca ca, huynh...........""Không phải là hắn nên tiếp tục ôm nàng an ủi sao? Tại sao lại không phải là tiếp tục phát triển theo chiều hướng đi xuống? (Thiên Di: Ý nàng ta là đáng lẽ ra sẽ thân mật hơn như H chẳng hạn
)
""Dĩnh nhi nghe lời ta."" Diễn Hạo nghiêm túc nhìn nàng.
""Muội........""Thiếu chút nũa Cận dĩnh bị đôi mắt đen như mực kia quyến rũ khiến cho nàng gật đầu, nhưng mà may là nàng còn có một tia lý trí, không có ngơ ngác đáp ứng như thế.
Chuyện còn chưa phát triển như ý nàng muốn, nàng không thể khuất phục nhanh chóng như vậy được.
""Không được."" Cận Dĩnh ngưng nước mắt hoàn toàn, nói như chém đinh chặt sắt.
""Muội........""Diễn Hạo lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng.
Nàng đang suy nghĩ cái gì? Kinh nghiệm một lần còn không đủ hay sao? Còn phải thêm một lần nữa hay sao?
""Diễn Hạo ca ca, có phải là giữa phu thê sẽ có sự tiếp xúc thân mật hay không?"" Cận Dĩnh ngẩng mặt lên dùng đôi mắt lấp lánh nước nhìn hắn.
""Phải."" Diễn Hạo trả lời có chút mất tự nhiên.
Nàng hỏi cái này để làm gì?
""Cho nên nếu thật sự là muội muốn gả cho người nào, có phải là muội sẽ phải để cho hắn đụng vai của muội? ""Cận dịnh không ngừng ném vấn đề cho hắn.
""Phải."" Diễn Hạo gật đầu có chút khó khăn.
Vừa nghĩ đến hình ảnh nàn bị nam nhân khác đụng chạm, đôi mắt hắn suýt nữa phun ra lửa.
""Cho nên muội không thể khóc lóc lớn như vậy. ""Cận Dĩnh lau khô nước mắt. ""Diễn Hạo ca ca, tốt nhất là vẫn nên tiếp tục thử cưới đi, bởi vì muội muốn quen với việc để nam nhân dụng vào mình.""
""Muội..........""Diễn Hạo nổi giận lôi đình, không mở miệng nói được câu nào.
""Cám ơn huynh, Diễn Hạo ca ca, cám ơn huynh đã đối xủ với muội tốt như vậy."" Cận dĩnh leo vào trong bộ ngực rộng rãi của hắn, rúc thật sâu vào lòng hắn. ""Thật vui vì vẫn có huynh luôn bên cạnh ta.""
Hừ, nàng phải mau mau trở về tìm cứu binh, đáng lẽ mọi chuyện không tệ, nhưng sao lại có tình huống chuyển biến đột ngột đến mức này?
Nàng nghĩ rằng Diễn Hạo ca ca thương nàng, sẽ chủ động là chuyện gì đó với nàng, nhưng vì sao chuyện này lại không phát sinh?
Không được rồi! Mẹ!!!!!!!!!!!!!
*********************************************
Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!!
""Thì ra là như vậy."" Dung Điềm Điềm cố gắng giữ gương mặt bình thường, không để cho Dĩnh nhi nhìn thấy những biến động nho nhỏ trên mặt mình.
""Rốt cuộc là tại sao? Con đã làm sai chỗ nào?"" Cận Dĩnh buồn bực hỏi Dung Điềm Điềm. ""Tại sao Diễn Hạo ca ca lại như thế? ""
""Con muốn biết?"" Trời ạ, nữ nhi này của nàng thật sự lá một người đáng yêu trong sáng hết sức, đã làm được đến mức như vậy, nhưng tại sao kết quả lại ngược lại chứ?
Nhưng mà dù sao thì, một khuê nữ không hiểu việc đời lại có thể thiết kế loại tình trạng này cho nam nhân, thì cũng coi như trẻ nhỏ dễ dạy.
Đợi một thời gian nữa, nhất định lão Đại sẽ bị nàng chỉnh cho thảm!
""Dĩ nhiên là con muốn biết."" Mẹ không nói, nàng sẽ chịu không được.
""Ta sẽ nói cho con lý do tại sao."" Dung Điềm Điềm nhướng đôi mi thanh tú. ""Dĩnh nhi, khi bị quấy rối, con không có chuẩn bị y phục rối bời, còn có con không để cho Diễn Hạo ca ca của con biết, con bị Lưu Kiến Thành đụng chạm rất nhiều chỗ..............""
""A?"" Cận Dĩnh như nghe được chuyện hoang đường, giương to đôi mắt trong veo hỏi. ""Tại sao lại phải làm như vậy?""
Không phải là nàng nên trưng bộ dạng băng thanh ngọc khiết, Diễn Hạo ca ca mới có thể thích nàng sao?
""Con không hiểu, chính lúc này, con phải kích thích ý muốn bảo vệ của nam nhân, chính là việc con phải trở nên thê thảm, càng thảm càng tốt, sau đó cam nhất quyết cam chịu sẽ không có ai muốn lấy con, như vậy Diễn Hạo ca ca của con sẽ không chịu được, ác hổ bổ nhào dê, hơn nữa, con không chuẩn bị y phục nhàu nát, vừa rồi không có dấu tay giám định, hắn sẽ không biết rằng sự thật có phải là có ai sờ qua con không, lo lắng cho con........Dù sao thì biểu hiện của con càng khổ sở, càng bẩn thỉu càng tốt, biết không?"" Dung Điềm Điềm ân cần chỉ bảo nữ nhi yêu mến.
""Đã biết.""Cận Dĩnh nghe xong mà sửng sốt.
Mặc dù cái dấu tay giám định là gì nàng không rõ, nhưng đạo lý của mẹ rất là có lý.
""Mẹ, đạo lý của mẹ rất hay, nhưng làm sao mẹ lại biết?"" Nàng trưng ra vẻ mặt sùng bái.
Thật là đáng tiếc, trước kia nàng không biết áp dụng lời mẹ nói, nếu áp dụng tốt lời mẹ nói, chắc là từ lúc tám tuổi nàng đã xử lý xong Diễn Hạo ca ca rồi!
""Đừng quên ta cùng con không ở cùng một chỗ: Chỗ mẹ lớn lên, mẹ biết được kha khá, dạy con những cái này chẳng qua chỉ là chút tài mọn thôi....."" Dung Điềm Điềm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất phất tay, tỏ vẻ như không coi những thứ kia ra gì.
""Là như thế sao? ""Cận Dĩnh nghe như bị thôi miên.
""Bằng không con cho rằng ta làm cách nào mà đem phụ thân con hòa tan, con không hiểu được, Diễn Hạo ca ca của con cùng phụ thân là một mẫu in ra, giống nhau muốn chết........."" Dung Điềm Điềm hồi tưởng lại chuyện năm đó, cười cười.
""Cái gì muốn chết?"" Cận Dĩnh không hiểu mẹ đang nói cái gì.
""Ngay cả có tình cảm cũng không chịu nói ra."" Dung Điềm Điềm mỉm cưởi giải thích, thỉnh thoảng nàng dùng từ ngữ tương lai, nữ nhi nghe không hiểu. ""Ta vốn nghĩ, dưới sự dạy dỗ của ta, Diễn Hạo ca ca của con sẽ khá hơn một chút, không ngờ là hắn không tiến bộ chút nào, xem ra chỉ cò thể để con dạy dỗ hắn.......""
""Con........""Cận Dĩnh trả lời có chút nghi ngờ.
Thật sự là nàng có thể dạy được sao? Thật ra chính nàng cũng không dám khẳng định. Dù sao thì nàng cũng sống cuộc sống dưới sự dạy dỗ của Diễn Hạo ca ca nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn muốn thay đổi, lại đổi thành nàng âm thầm dạy dỗ hắn, thật sự là khiến cho nàng không thích ứng được.
Nhưng mà dù sao nàng cũng dốc toàn lực ứng phó thử một chút! Cũng không thể như lời Diễn Hạo ca ca nói dược, ngây ngốc ngồi đợi gả sao?
Nàng không cần!
*******************************************************************
""Diễn Hạo ca ca, muội nói trước với huynh, thiếu gia Giang gia sắp tới tồi, muội rất hồi hộp, huynh có thể đi đón hắn với muội khong6f?"" Cận Dịnh giống như con bướm nhỏ, hưng phấn bay tới bay lui bên cạnh Diễn Hạo.
""Muội tìm ca ca khác đảm nhận chức vụ này tốt hơn."" Mặt Diễn Hạo xanh mét, thật sự là muốn nói với nàng rằng chơi với lữa nhiều có ngày chết cháy! Chết tiệt, nảng lại chọn một tên nam nhân khác, rõ ràng là chưa có một người nào xứng đôi với nàng. ""Khong thấy rằng ta đang bận rộn sao?""
""Thật xin lỗi, ta không có chú ý."" Gạt người, ngay cả tài liệu cũng để ngược rồi, còn bận rộn cái gì chứ. ""Diễn Hạo ca ca, thật sự là huynh không đi cùng với muội sao? Muội muốn nghênh đón chàng với huynh."" Cận Dĩnh giả vờ mời hắn nhiệt tình.
""Ta rất nhiều việc."" Diễn Hạo vẫn như cũ, tức giận trong lòng, hoàn toàn không phát hiện được tài liệu đang để ngược.
""Được rồi, muội không thể làm gì khác là nhờ Dực ca ca theo muội."" Đầu tiên, cận Dĩnh ủ rũ nói, sau đó đột nhiêu kéo bàn tay to của Diễn Hão, tính trẻ con nói: ""Diễn Hạo ca ca, huynh nên giúp muội, huynh phải giúp muội giải thích: Làm ơn, để lần này muội không bị nam nhân sờ........""
""Muội....."" Diễn Hạo giận đến mức không biết làm thế nào cho phải. ""Đừng để cho nam nhân còn chưa có thành thân đụng muội nghe chưa?""
""Nhưng mà sau này khi thành thân rồi cũng sẽ bị đụng mà, không phải là rất thảm sao?"" Cận dĩnh hùng hồn tuôn đầy lý lẽ.
""Muội.......""Diễn Hạo hung hăng thở dốc, kinh ngạc nhìn nàng. ""Tùy ý muội.""
Hắn sẽ bị nàng làm cho tức chết mất! Làm sao mà nàng lại mê người như vậy?
""Thật ra thì chuyện này rất dẽ giải quyết."" Cho dù ngu ngốc cũng phát hiện ra hắn đang nổi giận, chẳng lẽ nàng lại không nhìn ra, nàng không ngừng cố gắng, thừa dịp truy kích.
""Rất dễ giải quyết?"" Diễn Hạo nhíu mày.
Chẳng qua là huynh không muốn thôi. Diễn Hạo ca ca, muội thật sự rất thích huynh, nếu huynh cưới muội......, muội không cần phải thử cưới rồi, hơn nữa muội thật thích dựa vào huynh, cũng rất thích huynh chạm ta.........""
Nàng nhẹn nhàng lôi lôi kéo kéo bàn tay hắn.
""dĩnh nhi........""Sắc mặt Diễn Hạo nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đang muốn dạy dỗ nàng.
""Ai""Khuôn mặt chói lóa của nàng đột nhiên xụ lại. ""Chỉ tiếc là huynh không thích muội, cũng không muốn cưới muội, cho nên muội nên tìm một nam nhân khác, thật là phiền toái! Diễn Hạo ca ca, ta đi trước!""
Nói xong, nàng giống như một cơn gió thoản quá, nhanh như chớp liền không thấy tăm hơi, chỉ còn lại Diễn Hạo ở lại ngơ ngác với lời nói của nàng.
Hắn thật sự không thích nàng, không muốn chạm nàng sao?Hắn thật sự không thích nàng, không muốn chạm nàng sao? Rõ ràng là so với bất cứ kẻ nào, hắn............
Không! Hắn là đại ca thân ái nhất của nàng! Chức trách của hắn là nhìn nàng trưởng thành, gả cho người tốt, có hạnh phúc trong cuộc sống.
Nhưng, thật sũ là hắn nghĩ như vậy sao?
Diễn Hạo bị vây trong cái vấn đề này, đấu tranh không dứt.
Mà như cũ: Bộ tài liệu kia, vẫn là để ngược.