Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau

Chương 22: Cứ như vậy làm ân nhân hắn sao?



Editor: Ochibi

Là một người yếu sức, Thư Sâm Nhuyễn lại dùng dao ngắn cắt lều. Cô chui vào từ chỗ đã cắt qua, không ngoài dự kiến lại nhìn thấy một cái “xác ướp nấm”.

Cô thuần thục bắt đầu từ chân, đốt nấm trên người hắn. Khói trắng bốc lên từ nấm bị đốt cháy, Thư Sâm Nhuyễn đeo mặt nạ phòng độc, không cần lo lắng mình bị mê choáng nữa.

Đốt sạch nấm đến ngực hắn, Thư Sâm Nhuyễn vỗ vỗ bả vai người trên đất: “Tỉnh dậy đi, bạn học, tỉnh lại đi.”

Cô nghĩ người này là dị năng giả cấp bảy, nhất định còn tỉnh nhanh hơn Tiết Phàm. Vừa đẩy hắn, Thư Sâm Nhuyễn vừa thầm nói: “Nhanh tỉnh lại đi, anh lợi hại như vậy, chắc chắn có thể tiêu diệt đám nấm biến dị này.”

Thật ra Hoắc Dịch Hoài vẫn luôn có ý thức, nhưng mà khói mê nấm phát ra bị hắn hít vào thân thể, hắn không động đậy được.

Có người cắt lều hắn ra, không khí mới mẻ lưu thông vào, Hoắc Dịch Hoài cảm thấy thân thể thoáng giảm bớt tê mỏi. Nhưng mà giây tiếp theo, nấm bị đốt, khói mê càng dày đặc trong lều.

May mắn số lượng nấm giảm mạnh trong ngọn lửa, khói mê trong lều cũng bay ra ngoài, trạng thái Hoắc Dịch Hoài không trở nên kém hơn.

Thư Sâm Nhuyễn ngồi xổm bên người hắn, vui sướng phát hiện người trên đất đã động đậy. Hắn ngồi dậy, nâng cánh tay dọn sạch nấm còn thừa trên người.

“Hiện tại mọi người đều bị nấm biến dị tập kích, chúng ta cần đến lều bọn họ cứu người. Đúng rồi, cần phải mang mặt nạ phòng độc nữa……”

Thừa lúc hắn đang làm sạch nấm, Thư Sâm Nhuyễn nhanh chóng báo tình huống hiện tại cho đối phương.

Thư Sâm Nhuyễn nhìn Hoắc Dịch Hoài, không chú ý tới một góc lều sau lưng cô phát sinh bất thường. Nấm phủ kín nơi đó, bởi vì cách xa Hoắc Dịch Hoài nên không có bị đốt.

Đám nấm đó hoá lỏng xong lại ngưng tụ thành một quả bóng lớn, hung ác muốn đập vào ót Thư Sâm Nhuyễn.

Tất cả lọt vào trong mắt Hoắc Dịch Hoài, thân thể hắn còn lưu lại tác dụng của mê choáng, tứ chi hắn vẫn có chút nhũn ra. Tuy là thế, hắn vẫn phản ứng nhanh nhẹn kéo lấy Thư Sâm Nhuyễn, giúp cô tránh một đòn này.

Thư Sâm Nhuyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy cơ thể nhoáng một cái, cả người liền ghé vào trên người Hoắc Dịch Hoài.

Thân hình thiếu niên cứng cỏi thon dài, xương được bao trùm bởi tầng cơ bắp mỏng vừa phải. Bàn tay Thư Sâm Nhuyễn ấn trên ngực hắn, rõ ràng cảm xúc truyền đến rất tốt.

Thư Sâm Nhuyễn nhất thời không phát hiện tư thế hai người không đúng lắm, cô mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Hoắc Dịch Hoài: “Anh làm gì?”

Trọng lượng cô gái nhẹ như mèo nhỏ, cái áp xuống này cũng không cho hắn thêm gánh nặng gì. Nhưng mặt nạ phòng độc cô mang có vài phần cứng, đột nhiên đập vào cằm Hoắc Dịch Hoài, da thịt trắng nõn của thiếu niên lập tức đỏ lên.

Hoắc Dịch Hoài không giải thích, hắn lưu loát xách cô lên, ánh mắt tìm kiếm quả bóng nấm vừa rồi.

Quả cầu nấm lỏng bị hai người tránh được, đập mạnh vào vách lều đối diện, rồi nổ tung trên đó. Chất lỏng sền sệt chậm rãi lưu động phía dưới, chỗ vải nó đi qua bị ăn mòn nghiêm trọng, phát ra tiếng “chi chi”.

“Có thế nào cũng coi như tôi cứu anh một lần, anh, anh đối đãi với ân nhân của mình như vậy?” Thư Sâm Nhuyễn giãy giụa nhảy khỏi tay hắn, tức giận bất bình vỗ vỗ sau cổ áo của mình.

Mặt nạ phòng độc che khuất hơn nửa khuôn mặt, cô gái lộ ra đôi mắt thủy quang gợn sóng. Hiện giờ đôi mắt này đang hung tợn, vô cùng khí thế trừng Hoắc Dịch Hoài.

Hoắc Dịch Hoài nhấp nhấp môi mỏng, con ngươi bình tĩnh như băng hồ liếc nhìn lều bị ăn mòn, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi nó công kích cô.”

Sau khi hoá lỏng tính ăn mòn của nấm càng mạnh, thân thể cô tệ như vậy, nói không chừng cái ót còn không cứng bằng vải lều. Những lời này hiện lên trong lòng Hoắc Dịch Hoài, nhưng hắn lười nói ra.

Thư Sâm Nhuyễn nhìn cái lều lủng một lỗ, có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, nghĩ mà sợ run.

Cho nên vừa rồi là hắn giúp cô?

Ý thức được điểm này, cô gái lập tức thu liễm khí thế, trong nháy mắt con mèo xù lông trở nên dịu ngoan. Không chỉ thế, còn cực kỳ chân thành tha thiết ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh nha.”

Hoắc Dịch Hoài hơi hơi gật đầu, xem như đáp lại lòng biết ơn của cô, sau đó lấy mặt nạ phòng độc, hắn liền rời khỏi lều.

Nhìn bóng dáng thiếu niên đĩnh bạt, Thư Sâm Nhuyễn bỗng nhiên ý thức được không đúng.

Hắn đột nhiên túm cô nhưng thật ra là cứu người, nhưng quả bóng nấm nguy hiểm đã hết, vì sao hắn nắm sau cổ áo xách cô lên? Cứ như thái độ đối với một con chó mèo, cái đó có thể sử dụng trên người ân nhân sao??

Sau khi phản ứng lại Thư Sâm Nhuyễn tức dậm chân, nhưng cô cũng rời lều theo.

Bây giờ không phải lúc để giận dỗi, người tỉnh táo lại chỉ có số ít, cô muốn nhanh đi cứu người.

Cô chạy chậm đến lều tiếp theo, lại lần nữa dùng dao ngắn. Lều bị tạo ra một khe hở rất lớn, vải vụn bị tàn phá nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió đêm.

Trong khi ngồi xổm trên đất để đốt nấm, Thư Sâm Nhuyễn có cái suy nghĩ nhảy vọt. Có khi nào những người này tỉnh lại, sẽ trách cô phá hủy lều của bọn họ không?

Cái này đâu trách cô được, lều đều đóng từ bên trong. Nếu Thư Sâm Nhuyễn không cậy mạnh ở bên ngoài, nhất định sẽ mở không ra……

Sau khi Tiết Phàm kéo em họ ra, đã vội vàng tới lều tiếp theo cứu người.

Bình thường Hoắc Dịch Hoài không quá tình nguyện tiếp xúc với mọi người, nhưng loại thời điểm này lại đưa tay giúp đỡ mà không nói một lời nào. Tốc độ hai nam sinh đều nhanh hơn Thư Sâm Nhuyễn, cô còn chưa giúp xong một người, bọn họ đã cứu được ba bốn.

Tuy vậy, vẫn có năm thiết bị cứu sống bay khỏi rừng Độc. Người ở cuối đội ngũ không đợi không được bọn Thư Sâm Nhuyễn, nấm đã dày đặc trên người quá lâu, cho dù do thiếu hụt dưỡng khí hay do dịch nhầy ăn mòn, đồ tác chiến cũng sẽ phán đoán tình huống bọn họ không trụ được nữa.

Tiểu đội hơn ba mươi người, ngoài ba người Hoắc Dịch Hoài còn tỉnh, những người khác đều hôn mê.

Bọn họ để người hôn mê ở cùng nhau, hiện giờ đang nằm chỉnh tề, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Nấm và lều đã bị bọn họ dùng lửa đốt hết, sợ có thú biến dị đến, Thư Sâm Nhuyễn ngồi bên cạnh nhóm hai người này.

Trong mắt Tiết Phàm xẹt qua ảm đạm, nửa bất đắc dĩ nửa ảo não xoa xoa tóc, nói với Thư Sâm Nhuyễn: “Chúng ta đây gọi là xém chút nữa toàn quân bị diệt ư?”

“Nào có, không phải chúng ta đã vượt qua được sao.”

“Ít nhiều nhờ có em, nếu không chúng ta đã…… Đúng rồi, sao em có thể tỉnh lại vậy?” Nói đến chuyện này Tiết Phàm có chút tò mò, người phát hiện đầu tiên vậy mà là Thư Sâm Nhuyễn.

Không phải hắn khinh thường tiểu học muội, mà tiến hoá tinh thần cấp một, ở đây ai cũng mạnh hơn cô cả.

Đó là do cô nghe thấy nấm biến dị nói chuyện, bị ồn đau đầu mới tỉnh lại.

Thư Sâm Nhuyễn suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Anh cảm thấy nấm biến dị lần này có gì không thích hợp không?”

“Loại nấm biến dị này trước đây tụi anh cũng gặp rồi, nhưng khói mê của nó không mạnh đến vậy, cũng không thể di chuyển và hoá lỏng……” Thứ họ không hay để vào mắt, hôm nay lại thua trên tay nó.

“Anh, có nghe thấy nấm nói chuyện không?” Thư Sâm Nhuyễn thử hỏi.

Tiết Phàm lại vui vẻ, cho rằng cô đang nói giỡn: “Đừng chọc anh, nấm biến dị mà đến trình độ đó, chỉ sợ đã thành tinh.”

Tiết Phàm thật sự không biết chuyện nấm có thể nói, nhưng Thư Sâm Nhuyễn có thể khẳng định, cô nghe được tiếng của nấm không phải một lần.

Nhưng dù thực vật có biến dị thế nào, trên thế giới chưa từng xuất hiện thực vật biết nói. Thư Sâm Nhuyễn cảm thấy có lẽ mình hơi không đúng với đối phương.

Cô không nhắc lại chuyện âm thanh kia, tìm cái cớ nói: “Ngày đầu em tới Rừng Độc, không quen ngủ lều, mãi vẫn không ngủ được. Khi nấm biến dị vào lều bị em phát hiện, em sợ tới mức chạy nhanh ra ngoài, nên không bị khói mê của nó làm ngất đi.”

Tiết Phàm ngất xỉu trong lúc ngủ mơ, đâu biết nấm biến dị lúc nào đến. Thư Sâm Nhuyễn là một cô gái được nuông chiều, không thích ứng được nơi này là chuyện rất bình thường, cho nên hắn tin ngay lời giải thích của cô.

Tiết Nhất Minh nằm ở vị trí gần nhất, Tiết Phàm nhìn vết thương trên mặt em họ, lo lắng nói: “Cũng không biết bọn họ có bị thương nặng không?”

Họ nằm ở nơi thoáng khí, hẳn là không lâu nữa sẽ tỉnh. Hiện tại Tiết Phàm lo lắng cho vết thương của họ, tuy đều là bị thương ngoài da, nhưng lỡ như dịch nhầy nấm có độc tố thì sao. Lỡ như vết thương trên mặt không khỏi, coi như bị hủy dung luôn.

Vỗ vỗ vai Tiết Nhất Minh, Tiết Phàm phiền muộn thở dài: “Vốn dĩ đã không được thông minh, lại hủy dung, sau này càng tìm không thấy bạn gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.