Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 103



Y phục rách nát của nữ nhân vốn đã mục sẵn, nên chỉ cần một hành động nhỏ thôi, phần da thịt mịn màng sẽ bị lộ ra ngoài, vì tiếp xúc với gió lạnh mà đã hiện một tầng đỏ ửng. Nữ nhân bị đánh đập chỉ biết nhẫn nhịn mặc cho mình bị chà đạp, những vẫn cố che chắn cho thân thể hằn đầy các vết thương tím xanh, có cũ có mới đủ cả. Nàng là một tín đồ, tình cảm và kính ngưỡng đối với Thần sáng tạo không cho phép nàng bị vấy bẩn. Nhưng....


Mắt thấy phần bụng của mình sắp bị thương tổn, nữ nhân liền điên cuồng ôm bụng, nàng ra sức ngăn chặn những đòn đánh mạnh mẽ ở ví trí bụng mềm mại, giống như đang bảo vệ một báu vật quý giá.


"Dừng lại ngay, đại tư tế sắp đến đây rồi đó!!!" Một người khác từ đâu chạy đến nói, may thay ngăn cản được hành động của đám nữ nhân, vì hình tượng trong sáng và nhã nhặn trước đại tư tế Nạp Lan, nên vẻ ngoài vẫn luôn được đặt lên hàng đầu.


"May cho ngươi đó, tiểu tạp chủng!"


Chỉ qua một vài giây sau, xung quanh đã không còn một bóng người, hầu hết các tín đồ đều chạy đến đại điện để được ngắm nhìn Nạp Lan, một nam nhân lộng lẫy với vẻ ngoài như thiên sứ.


Nữ nhân vừa bị đánh khó khăn chống dậy, nàng phát hiện cổ họng của mình tràn ngập mùi tanh ngọt của máu.


"Tiểu Úc, ráng chịu đựng, ta đưa muội về phòng ngay đây."


Tiểu Úc cơ hồ nhận ra được giọng nói quen thuộc, tuy không tiếp xúc quá lâu, nhưng sự thanh lảnh từ âm điệu đó khiến nàng khó có thể quên được.


"Lâm tỷ, muội... muội đau quá!"


Tiêu Lâm nương theo ánh mắt của Tiểu Úc, liền phát hiện phần hạ thân của nàng đang chảy máu, màu đỏ nhuộm đẫm cả một phần y phục trắng.


"Đừng nói là.... muội?"


"Xin đừng nói gì cả, hãy giúp hai mẹ con muội với!"


Tiểu Úc giờ đây trông thật khác lạ, chỉ mới 3 tháng thôi, vẻ đẹp xưa kia lại trở nên tiều tụy và khô héo, ngay cả trong con ngươi cũng không còn lóe lên ánh sáng hi vọng.


Tiêu Lâm nhanh nhẹn bế nàng trên tay, xem ra thể trạng của cô bé ngày càng nặng, những giọt mồ hôi lạnh nhạt đang không ngừng chảy trên làn da nhợt nhạt.


Tiêu Lâm mang nàng đến một căn phòng kín đáo, trong lòng vừa trao đổi về bệnh tình của Tiểu Úc.


"Nhịp tim của nàng rất yếu, còn về đứa trê bên trong thì rất khó để thăm dò, dù sao nó vẫn chưa hoàn thiện, nhưng hiện tại sẽ không mất đi đứa nhỏ đâu, điều cần lo lắng là mẹ nó kìa."


Hiện tại Tiêu Lâm cần phải cầm máu gấp, từng công đoạn đều được hệ thống tỉ mỉ hướng dẫn, dụng cụ y tế cũng là mua từ nó, ban đầu do sợ hãi làm Tiểu Úc đau đớn, động tác có chút lúng túng, nhưng sau đó càng làm càng thuận tay, các vết thương thâm tím đều được xoa dược liệu thượng hạng, rất nhanh đã làm vết máu bầm tan ra, thai nhi cũng được giữ lại một cách khỏe mạnh, còn hoạt động mạnh bạo hơn trước. Tất cả, tất cả kết quả tốt đẹp này, đều là phần lớn công lao của hệ thống, Tiêu Lâm trong lòng thầm biết ơn nó.


Sau khi nhận nhiệm vụ từ công tước, Tiêu Lâm đã đến điện quang minh theo lời hẹn của đại tư tế Nạp Lan, nàng cùng với rất nhiều nam thanh nữ tú xinh đẹp khác được đưa vào đại điện, ngày đêm túc trực ở thần điện, vẫn chưa bao giờ được người bề trên cho tham gia vào các hoạt động về linh lực, cho nên trong lớp tín đồ trẻ tuổi này, vẫn chưa có ai được sở hữu một tia thần lực từ Bạch vương. Trong lòng Tiêu Lâm dự đoán họ tập trung số đông các nàng là vì mục đích khác.


Tiêu Lâm chăm sóc kĩ càng cho Tiểu Úc xong, tuy thắc mắc rất nhiều thứ nhưng hiện tại nàng cũng không muốn làm khó cô bé.


Cha đứa trẻ là ai nhỉ? Tiêu Lâm vừa di chuyển đến thần điện vừa tự hỏi, nàng phải nhân cơ hội quan sát Nạp Lan thêm nhiều hơn nữa, có khả năng hắn đang hấp thụ hắc ma pháp của Thần hủy diệt, chỉ một xung động nhỏ thôi của hắn Tiêu Lâm cũng cần phải báo lại với tổ chức.


Ở khu vực thờ cúng đang tụ tập hàng đống người, hương khói mịt mờ nghi ngút khắp nơi, cộng thêm hương thơm từ bánh ngọt và hoa trái, chúng hòa hợp tạo nên một hình thức trang trọng và nhã nhặn. Tiêu Lâm luồn lách vào trong đám người, trên tế đài là Nạp Lan, hắn vẫn dùng gương mặt gượng gạo đó đối diện với mọi người, hắn đang tiến hành các nghi lễ thờ cúng, từng động tác xinh đẹp lay động trong không gian, hắn thành công thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là lớp thanh niên trẻ tuổi với tham vọng to lớn. Tiêu Lâm ngắm nhìn bức tượng điêu khắc của Bạch vương, thật là đẹp, từng đường nét vô cùng xuất sắc, tên Nạp Lan kia có là gì so với nàng cơ chứ, Bạch vương được điêu khắc ở đây có vẻ ngoài thật giống khi gặp nhau, tuy nhiên trên gương mặt đá lạnh lẽo kia, lại không hề có chút cảm xúc, cứ như không hề có chút linh hồn nào trong đó vậy.


Trong thời gian đến đây, Tiêu Lâm đã lường trước về lượng linh lực có trong cơ thể mình, nàng có đẳng cấp to lớn khi tu luyện ở Lục địa Đại Huyền, cộng thêm sức mạnh của Bạch Vương khi dung nhập vào cơ thể nàng nữa, gom góp sức mạnh ấy lại thôi, Tiêu Lâm đã nuôi lên hi vọng chính mình có thể đánh ngang tay với kẻ sở hữu sức mạnh của Hắc Vương.


Nghi lễ vừa kết thúc, cũng là lúc các tín đồ chen nhau xông lên chỉ để giành được vị trí cho đại tư tế ban phước, không rõ là vì tín ngưỡng và khao khát được phục vụ cho thần linh, hay chỉ là muốn tiếp xúc gần gũi với đại tư tế đẹp mã ngời ngời như thế này. Tiêu Lâm cười nhạt, trong lòng cô sớm đã khẳng định được đáp án đó, nàng đã quan sát Nạp Lan suốt bấy lâu, nhưng có lẽ là do vị trí không được tốt, cho nên vẫn chưa nhận ra được dấu hiệu gì.


Có lẽ, nàng phải giả dạng làm fan girl thôi!!!!!


Nạp Lan từ trong nhóm người nhiệt tình thái quá kia, lại nhận ra được một thân ảnh xinh đẹp, nữ nhân điềm tĩnh như hồ nước mùa thu, dịu dàng là thế, nhưng dường như đôi mắt ngạo nghễ kia lại đang cố ý khiêu khích hắn. Nạp Lan cố gắng suy nghĩ, rồi hắn chợt nhớ ra nữ nhân kia chính là người ở ngọn núi nọ.


Tốt lắm! Hắn đã chán ngấy lũ tiện nữ ngu ngốc kia rồi, chúng đều là một đám ngu xuẩn và kinh tởm, không cần hắn mở miệng, gương mặt và đôi mắt của bọn chúng cũng thể hiện niềm ham muốn và khao khát hiến dâng của chúng.


"Mời tín đồ kia đến đây."


Giọng điệu ôn hòa ra lệnh cho Tiêu Lâm, nàng đồng thời bị sởn gai ốc, toàn thân bắt đầu chịu công kích từ lòng ghen tị. Trái với bộ dạng vui sướng mà Nạp Lan từng gặp, nữ nhân này rõ thật là bình tĩnh, từng bước chân của nàng hệt như kéo theo những nụ hoa tinh khiết.


Trong phút chốc, cả hai người đều có âm mưu riêng của mình, đồng thời nở một nụ cười xảo trá.


_____________


Ôi chào các bạn, tuần vừa rồi au đã phải đi học liên tiếp nhiều ngày, có chút thời gian rảnh để nghỉ mệt nên không tiện viết thêm chương mới, thật có lỗi quá!!


Nhân tiện, mọi người có đoán ra được ai là cha của đứa bé không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.