Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 106



Bờ mông cong nẩy của Nạp Lan tiểu mỹ thụ cứ mãi làm Tiêu Lâm chú ý, cô không thể không ngắm nhìn nó, trong đầu óc không tự chủ được suy nghĩ bậy bạ. Cho đến khi hai người dừng chân, Nạp Lan mới nhận ra Tiêu Lâm trước giờ đều không thèm nhìn mặt hắn, nàng đang chú ý bộ phận nào đó.


"Ta hy vọng cô có chút kiến thức về dạ hội hoàng gia." Giọng của hắn mang chút hờn dỗi không vui, suýt chút nữa làm giới hạn trong Tiêu Lâm tuôn trào, nàng chỉ muốn nhanh nhanh tìm tiểu công cho hắn.


"Ta hiểu." Tiêu Lâm gật đầu thật nhẹ, nàng cố gắng bình tĩnh để giữ sự nghiêm túc, nàng đến đây để làm nhiệm vụ cơ mà, đầu tiên phải điều tra các mối quan hệ của Nạp Lan, xem hắn hay giao lưu với ai nhiều nhất.


Tiêu Lâm tuy đầu óc thô tục nhưng may mắn làm sao nàng lại sở hữu vẻ bề ngoài rất xuất sắc, cho nên nàng cũng tự ý thức việc bản thân mình phải lịch sự và nghiêm túc trong sự kiện lần này. Nàng cố gắng bật công tắc sang chảnh, bề ngoài vừa xinh đẹp vừa cao quý, đôi mắt phượng dài hờ hững nội liễm.


Đương nhiên với hai con người dễ gây chói mắt như Nạp Lan và Tiêu Lâm, thì trên đường bước vào bữa tiệc liền nhận được rất nhiều sự chú ý, tuy nhiên có tốt có xấu, Nạp Lan bên cạnh vẫn giữ mãi nụ cười giả tạo, hắn dùng nó để đối mặt với mọi người, một nụ cười không một chút nào nhăn nhó, nhưng sao Tiêu Lâm lại cảm thấy có điều gì đó vặn vẹo ở hắn, chán ghét?


"Cô hãy đợi ở đây một chút!" Nạp Lan rất nhanh đã hòa vào cộng đồng ngoại giao, biến mất trong nhóm người xô đẩy.


Tiêu Lâm nhìn theo hướng hắn di chuyển liền lấy làm kì lạ, nơi đó gần với cửa sau thì đúng hơn. Không chút do dự, nàng đuổi theo, nhưng vừa bước được nửa bước, xung quanh đã có một số lão trung niên thượng lưu vây quanh, trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu được đổ đầy, mặt mũi bọn họ mang theo vài phần chọc ghẹo.


"Nghe nói cô là người mới của đại tư tế, hừm, dáng người không tồi." Một người buột miệng nói, ánh mắt hắn nhìn nàng như một món hàng đang được rao bán.


"Ta thích mái tóc này."


"Ta muốn tất cả."


Tiêu Lâm tâm chợt lạnh, nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chúng, những con heo thượng lưu đồng loạt bị khí thế của nàng làm chột dạ, nhưng cái tôi ngạo mạn không cho chúng bày ra bất cứ cử chỉ nào thấp hèn. Như lấy suy nghĩ đó làm động lực, lũ đàn ông này liền dùng động tác thô lỗ muốn tóm chặt Tiêu Lâm, nhưng chưa làm được việc gì, thì bàn tay của một trong số người này lại bị bóp mạnh, lực đạo như muốn làm gãy đôi cánh tay đó ra.


"Thật không ngờ giới quý tộc chúng ta lại chưa chấp loại người như các ngươi." Tiêu Lâm thuận thế chui tọt ra sau lưng người vừa nói, đồng thời dùng giọng điệu ủy khuất ra nói với người kia.


"Hàm Dương đại hiệp."


Nàng trực tiếp đem hắn ra làm lá chắn. Nhìn tấm lưng mạnh mẽ hữu lực kia giống như sẽ một mình chở che cho nàng qua mọi khó khăn. Ấy dà suy nghĩ của Tiêu Lâm đang bắt đầu trở nên lệch lạc theo chiều hướng hường huệ.


Vừa trông thấy Hàm Dương, không hiểu vì khí thế kinh người của bạo huynh, hay vì thân phận hiển hách của hắn, đám nam nhân liền bị dọa xanh mặt, sức mạnh của đôi chân đã có công suất hoạt động nhanh hơn não, tốc độ có khi còn có thể so sánh với báo săn, chớp mắt đã biến mất.


"He he, cậu làm tốt lắm." Tiêu Lâm vỗ đôm đốp vào lưng hắn, không biết là đã làm vùng da thịt tấy đỏ, cũng không chú ý rằng sắc mặt của Hàm Dương đã biến đen.


"Hừ. Ta..." Hắn chưa kịp phát biểu được một câu trọn vẹn sau tháng ngày mất tích, thì Tiêu Lâm đã nhanh nhẹn vọt đi, hướng đến nơi Nạp Lan vừa biến mất, để lại cho Hàm Dương lời cảm ơn ngắn gọn và hàm súc.


Không hiểu vì sao đường lối của hành lang này lại rất tăm tối, dù ở mặt bên kia đang được tổ chức yến tiệc, xung quanh vẫn không có bất cứ người nào xuất hiện, tựa như hai thế giới khác nhau, thanh âm hệ thống đột ngột vang lên làm cho Tiêu Lâm cảm thấy thêm phần nguy hiểm.


"Cảnh báo, hệ thống phát hiện lực lượng hắc thuật rất lớn."


Tiêu Lâm cũng đồng dạng nhận thấy trái tim mình càng bị đè nén khi bước xa hơn, nàng cảm ứng rõ được vị trí mà ma thuật này đang ngự trị, không chỉ xuất hiện càng nhiều, mà chúng còn đang lan truyền ra chỗ này.


"Yến tiệc không xuất hiện giáo hoàng cũng không có các vị bề trên, chỉ có một vài nhân vật quan trọng, bọn chúng muốn làm gì chứ."


Nàng vốn không thông thuộc địa hình của cung điện này, chỉ theo cảm ứng mà tiếp tục bước, cho đến khi nhận ra xung quanh mình là một của hầm rất nhỏ, lực lượng ma thuật bị phát ra từ đây, xung quanh cây cối đã bị hắc khí ăn mòn cho khô héo, thân cây khô quắt không còn một chút sức sống nào, mà hắc ma thuật, mới một chút thời gian đã lan ra một mảnh vô cùng rộng lớn, chỉ mới chạm phải lãnh địa của chúng, đã cảm thấy tứ chi mệt mỏi ra rời, sự sống cứ như bị tiêu cực hút lấy, tâm trí Tiêu Lâm bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng cũng mau chóng lấy lại sự thanh tỉnh, nàng trước khi vào cửa hầm đã gửi tín hiệu cho một vài người trong tổ chức bằng pháo sáng, mong là họ có thể theo kịp nàng đến đây.


Gần như là bị lăn xuống trong căn hầm tối tăm, không gian xung quanh bị bủa vây bởi màn đêm sương giá, ngay cả hình ảnh đơn giản nhất mắt thường cũng không nhìn thấy được, ma pháp hay linh lực của nàng dù đã được tập trung vào đôi mắt, thì đều bị hắc khí ở đây bao phủ, nàng chỉ có thể dựa vào hai bên vách tường gập ghềnh để di chuyển. Càng đi về sau, Tiêu Lâm sức cùng lực kiệt tìm thấy một chút tia sáng len lói, nàng cước bộ nhanh hơn, mắt vì ánh sáng đột ngột làm nhức, tạm thời phải nhắm mắt lại, nhưng vô tình nghe được một đoạn hội thoại.


"Nạp Lan, em phải nghe anh giải thích đã!." Giọng nói của nam nhân giống như đang quát lên, nhưng lại mang theo chút ôn nhu, Tiêu Lâm đã nhiều lần nghe thấy âm thanh này, dường như là công tước Khắc Cổ Lạp, không biết hai người này có quan hệ như thế nào?


"Anh còn gì để nói với tôi, thì ra trước giờ, các nữ tư tế tôi đề cử đều bị anh làm nhục!" 


Tiêu Lâm há hốc miệng, công tước? Vậy tác giả của bào thai trong bụng Tiểu Úc, cũng là do hắn?


______


Hôm bữa nhiều bạn đoán sai hung thủ lắm nè? Sao lại nghi ngờ Lan tiểu thụ được chứ, mỹ nhân cậu ấy vô tội a!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.