Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 23



"Hoàn thành nhiệm vụ, thưởng thẻ biến hình ngẫu nhiên."


"Khởi động chế độ chữa thương, thương tích 70%"


Tiêu Lâm được các đệ tử đồng môn đỡ lấy, họ vô cùng lo lắng cho hắn. Các trưởng lão đã nói rồi, Tiêu Lâm đã đánh bại được linh thú, hắn là anh hùng của họ.


Nội tình về ma tộc vẫn không được công bố. Ngũ sắc quả đã sắp chín muồi, những thế lực khác đang đánh nhau ầm ầm để tranh giành báu vật.


Chỉ riêng các thế lực lớn thì lui lại một bên, định giở trò ngồi mát ăn bát vàng.


Vết thương của nàng rất nhanh đã khép lại, vừa nhờ vào sự chăm sóc của Nhất Mộc vừa nhờ vào hệ thống.


Vì mất máu và khô cạn linh lực, Tiêu Lâm hiện tại chỉ có thể ngồi im một chỗ.


Trong hệ thống cũng có bán thuốc phục hồi linh lực, như giá của nó là 99990 điểm. Nàng không đủ tài chính.


Hắc Báo cũng đã tỉnh lại, nó hoàn toàn nhớ những gì mình đã làm, có lẽ là do quá hổ thẹn trước việc làm của mình, nó quyết định nằm trực dưới chân Tiêu Lâm, có lẽ muốn cảm ơn nàng vì đã ngăn nó lại.


Nhất Mộc vẫn rất cẩn thận không để người khác lột khăn mạng của hắn ra, phía sau, Mạc Tuyết đang thì thầm gì đó.


"Ngươi nói xem, Mạc Ly đường đường là đệ nhất tu luyện, rồi nữ thần gì đó. Tu vi thì cao, mà lại để một người như vậy xông pha, còn nàng thì sao, chỉ đứng đó nhìn a." Tuyết não tàn vui vẻ lên án, giọng còn cố ngân cao lên một chút .


Chúng đệ tử cũng cảm thấy không hợp lí, tất cả đều cảm thấy e dè với Mạc Ly


"Câm miệng, Mạc Ly còn phải dưỡng sức cho cuộc chiến, một chút việc nhỏ nhoi như vậy mà ngươi bắt nàng làm."
Mạc Dung rất trung khuyển chạy đến bảo vệ thanh danh cho Mạc Ly, còn không quên lườm nguýt Mạc Tuyết một cái.


"Ca ca, huynh việc gì phải quan tâm đến nàng, nhìn đi, nàng có bao giờ dành cho huynh một cái liếc mắt."


"Im lặng." Người vốn luôn lạnh lùng xa cách lại bất ngờ nói. Đám đệ tử đều thầm than Mạc Tuyết bạc phận, dám đụng đến đồ đệ của Thanh Cơ trưởng lão.


Mạc Ly cùng Thanh Cơ đồng thời lạnh mặt, nhưng trong mắt của hắn còn lóe lên một tia phẫn nộ.


Chưa bình yên được bao lâu thì các thế lực lớn cũng chạy vào giao chiến, Huyền Vũ tông, Bạch Quân tông, Bách Hương phái, và cả hoàng thất cũng hòa vào dòng người.


Cuộc chiến diễn ra rất tàn bạo nhưng không có đòn kết liễu, chỉ đơn giản là đánh trọng thương đối thủ.


Mạnh Trường tu vi cao nhưng không đủ sức, còn lại chỉ trông mong vào các trưởng lão và đệ tử. Lợi dụng điểm yếu này, một số cao thủ đều nhằm vào Huyền Vũ tông để khiêu chiến.


Nữ chính vào thời điểm này sẽ phát huy sức mạnh nghịch thiên của mình, làm lóa mắt hàng trăm dân chúng. Không chỉ thế, nam chính 2 cũng bị hào quang của nàng phản chiếu, hắn là thái tử của Thủ Hộ quốc, với ngũ quam chính trực, dương quang sáng rực, đôi mắt nghiêm túc thâm tình, hắn là một mỹ nam trong mộng của các cô gái.


Trận chiến đang đi vào hồi kết, Huyền Vũ tông vẫn là thế lực trụ vững cuối cùng, Tiêu Lâm được đặc cách nghỉ ngơi ở vùng kết giới với Như Lan và Phượng Liên công chúa.


Đúng lúc này, bầu trời phát ra hồng quang chiếu thẳng xuống mặt đất, ánh sáng bao phủ một nữ nhân xinh đẹp như ngọc nhuận, trên tay nàng là thanh kiếm xanh sắc bén. Thánh kiếm giờ đây càng xinh đẹp hơn, Mạc Ly vung tay, khí thế đẩy lụi các đại cao thủ.


"Hừ, chỉ là một vãn bối mà ngươi giám." Họ không ngờ Huyền Vũ tông còn cất dấu một đại cao thủ như vậy, thanh kiếm đó chẳng phải là một thần vật từ thời xa xưa hay sao.


Mạc Ly và Thanh Cơ song hành đánh chiến, sức mạnh khó ai địch lại được. Mạc Ly hiện tại tu vi không cao, nhưng thanh kiếm lại có tu vi lên đến bậc Thiên giai tam đẳng, kết hợp với nhau họ tạo thành một vũ khí nghịch thiên.


Tạm thời Huyền Vũ tông đang đứng đầu, âm mưu của Bạch Quân tông hoàn toàn bị phá sản nhờ vào nữ chính Mạc Ly.


Chúng đệ tử đồng môn cũng quan sát Mạc Ly bằng sự hâm mộ dào dạt, khí thế, sức mạnh và dung mạo của nàng đều đạt đến hàng cực phẩm.


Một người tài sắc vẹn toàn như thế, ai lại thấy không thích! Thái tử Mộ Dung Hi đã sớm bị hút hồn bởi tài trí của nàng, hắn nheo đôi mắt phượng lại, âm thầm ghi sâu hình bóng cao ngạo đó mãi mãi.


Tiêu Lâm ngồi cắn hạt dưa xem kịch, Phượng Liên cũng vừa mới tỉnh, kì lạ hơn là nàng đang chăm chú nhìn Tiêu Lâm.
"Ta cảm thấy huynh rất quen mắt."


"Vậy ....sao??"


Tiêu Lâm nói có hơi lắp bắp.


Phượng Liên thử kéo mạng che mặt ra, Tiêu Lâm không ngăn cản, dù sao trong đây cũng chỉ toàn người quen.


Mạng đen vừa trượt xuống, thì đồng dạng đôi mắt câu dẫn lại lộ ra, đồng tử sáng trong lại pha chút biếng nhác nhếch lên, muôn hoa như nở rộ trong đáy mắt. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ hơn khi xưa, càng làm nổi bật lên màu da trắng sáng của hắn.


Hai người còn lại trực tiếp nín thở!


"Tiểu Lâm a"


Phượng Liên mặc vết thương rất vui vẻ mà chạy đến ôm nàng, miệng mồm vẫn hoạt bát như xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.