Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ

Chương 32



Đỗ Kinh Mặc nói với bản thân cô chỉ cho Triệu Thanh Đại hai mươi phút.

Hai nhà chỉ cách một con hẻm nhỏ, trong lòng cô bất an không thể kể rõ, nhưng phải cho Triệu Thanh Đại không gian và thời gian nên không thể đi vào một chuyến, để cho tài xế ngừng xe ở đầu hẻm, canh thời gian chờ.

Vừa đến hai mươi phút, cô liền gửi tin nhắn cho Triệu Thanh Đại, hai phút không có hồi âm, lại nghĩ nàng có thể là đang còn thu dọn đồ đạc không thấy di động, dứt khoát gọi điện qua.

Tiếng bíp bíp bên tai vẫn luôn vang lên, điện thoại lại không ai nhận, cuối cùng tự động bị ngắt.

Bất an trong lòng đạt tới đỉnh, Đỗ Kinh Mặc đẩy cửa xuống xe, ra hiệu cho bảo tiêu hàng năm nấp ở trong tối, dẫn đầu đi vào trong hẻm nhỏ.

Tiếng động trong nhà cũ Triệu gia đã dẫn không ít người tới vây xem, Đỗ Kinh Mặc từ trong đám người gian nan chen vào, mới vừa tới gần đã ngửi được mùi máu tươi.

Bọn bảo tiêu không cần ra lệnh, đi tới lập tức đá văng cửa ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ cảnh tượng trong nhà, đầu óc Đỗ Kinh Mặc "ong" một tiếng liền bùng nổ.

Đầy đất đều là máu, đều là máu của Triệu Thanh Đại.

Triệu Dũng đã mất đi lý trí, cả cửa bị người phá vỡ cũng không phát hiện, hắn bộ mặt dữ tợn hai mắt đỏ đậm, đang nắm lấy tóc Triệu Thanh Đại, dùng sức tát.

Bọn bảo tiêu vây quanh, nhanh chóng ấn hắn xuống, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, bên ngoài có người hô to mau báo cảnh sát, trường hợp hỗn loạn.

Đỗ Kinh Mặc vọt tới bên người Triệu Thanh Đại, cô muốn lay cô bé trước mắt một chút, vươn tay lại không biết nên đụng vào nơi nào, đầu ngón tay đều đang phát run.

Cô lấy ra di động gọi xe cứu thương, giọng nói run rẩy đồng thời nói cho bản thân mình nhất định phải bình tĩnh, dùng hết khả năng miêu tả vị trí rõ ràng.

Giờ phút này Triệu Thanh Đại còn chưa hoàn toàn hôn mê, nhưng ý thức đã không còn rõ ràng lắm. Nàng mơ mơ màng màng nghe được giọng Đỗ Kinh Mặc, giãy giụa hướng về nơi phát ra thanh âm.

Đỗ Kinh Mặc đỡ lấy nàng, vuốt tóc lẫn lộn máu ra hai bên, lộ ra khuôn mặt bị đánh tới xanh tím sưng lên.

"Tỷ tỷ." Triệu Thanh Đại lẩm bẩm.

Máu tươi đọng lại ở trên lông mi nàng, thế giới trước mắt nàng trở thành một mảnh đỏ tươi, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể theo bản năng đưa tay đi nắm lấy nguồn nhiệt bên người.

Đỗ Kinh Mặc nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Chị ở đây."

Mới vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống trên mặt Triệu Thanh Đại đang dựa vào trong lòng cô.

"...... Đừng khóc." Triệu Thanh Đại thanh âm mỏng manh, nàng nỗ lực muốn mở mắt ra, "Đừng khóc."

Tiếng còi xe cứu thương vào giờ phút này từ xa đến gần, Đỗ Kinh Mặc vội vội vàng vàng lau nước mắt, nhìn nhân viên y tế chuyên nghiệp nhanh chóng nâng Triệu Thanh Đại lên cáng, cô đang muốn đi theo lên xe cứu thương, quay đầu nhìn về phía Triệu Dũng bị ấn xuống.

Đáy mắt cô còn ánh lệ, hung hăng cắn răng nói: "Đưa người về Đỗ gia, vào từ cửa sau, nhốt vào kho để đồ ở hoa viên nhỏ, đừng kinh động ba với ông."

Ngữ khí của cô rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng toàn thân Triệu Dũng lại có một loại cảm giác rùng mình.

Đỗ Kinh Mặc không có thời gian trì hoãn trên người hắn, nói xong liền lên xe cứu thương.

Nhân viên y tế đang tiến hành cấp cứu cho Triệu Thanh Đại, Đỗ Kinh Mặc không giúp được gì, chỉ có ở xa xa nhìn, mỗi khi xem thêm một cái, hận ý với Triệu Dũng lại càng nhiều thêm một phần.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ......"

Triệu Thanh Đại ý thức mơ hồ, chỉ dựa vào bản năng mà gọi.

Đỗ Kinh Mặc nắm lấy tay rũ bên cáng của nàng, không làm được việc khác, chỉ có thể theo mà lặp đi lặp lại chị ở đây.

Triệu Thanh Đại còn đang không ngừng lặp lại gì đó, giọng nàng quá mỏng manh, Đỗ Kinh Mặc để sát vào nghe cũng nghe không rõ.

Bất tri bất giác cô đã bị cọ người đầy máu, khi ngồi ở ngoài hành lanh chờ kết quả cấp cứu, cô nhìn đôi tay bị dính đầy máu đỏ, cảm thấy đại não một mảnh choáng váng.

Cô không sợ máu, nhưng tưởng tượng đến đây đều là máu của Triệu Thanh Đại, hô hấp của cô đều không thoải mái.

Toàn bộ toàn bộ cái này, đều là máu của em ấy.

Giờ phút này có tiếng bước chân truyền đến, Đỗ Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn lại, hộ sĩ đứng ở trước mặt cô, giải thích: "Phần lớn thương tích đều là vết thương ngoài da, cấp cứu cũng tương đối kịp thời, thương thế đã khống chế được."

Đỗ Kinh Mặc nhanh chóng đứng lên: "Bây giờ tôi có thể đi vào thăm em ấy không?"

Hộ sĩ gật đầu: "Có thể, người bệnh hẳn là đã chịu kinh sợ, cần tiêm thuốc an thần, bây giờ cô đi thăm còn có thể nói vài câu với cô ấy."

So với thuốc an thần, tác dụng của Đỗ Kinh Mặc đối với Triệu Thanh Đại còn rõ ràng hơn một chút.

Mùi máu tươi nồng đậm đã tan đi, trong phòng bệnh chỉ có mùi thuốc sát trùng, mặt Triệu Thanh Đại đã được sát trùng xử lý đơn giản, băng gạc che lấy mắt trái của nàng, làm cho các nơi xanh tím sưng đỏ khác càng thêm dữ tợn.

Cho dù trước khi Đỗ Kinh Mặc đi vào đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, giờ khắc này trái tim vẫn nhảy dựng lên, ngay sau đó là co rút đau đớn.

Cô chậm rãi đi lên trước, nhẹ nhàng vu.ốt ve tóc nàng. Trong nháy mắt ngón tay cô hạ xuống, Triệu Thanh Đại bỗng nhiên giãy giụa.

Miệng nàng không ngừng kêu tỷ tỷ, đôi tay vô lực giơ về phía trước bắt lấy, như là muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Đỗ Kinh Mặc sợ nàng lệch kim, nhanh chóng giữ chặt tay nàng, trong miệng không ngừng an ủi: "Chị ở đây, đừng sợ, chị sẽ luôn ở cạnh em."

"Tỷ tỷ." Triệu Thanh Đại dần dần yên tĩnh lại, nàng trước sau vẫn không mở mắt ra, cánh môi run rẩy vài cái.

Đỗ Kinh Mặc lúc này mới nghe rõ câu nói ở trên xe cứu thương nàng vẫn luôn muốn nói, nhưng vẫn luôn không nói rõ ràng.

Thanh âm nàng run rẩy, khóc nức nở mang theo thật cẩn thận nói: "Đừng chán ghét em....."

"Nói lời ngốc nghếch gì, sao chị lại chán ghét em được?" Đỗ Kinh Mặc vừa đau lòng vừa tức giận, nước mắt lại lần nữa trào lên.

Bác sĩ để cho cô khá nhiều thời gian, lúc này mới tiến vào tiêm thuốc an thần. Thuốc tác dụng thực mau, Triệu Thanh Đại không bao lâu liền yên lặng ngủ, lực tay cũng thả lỏng, không nắm được Đỗ Kinh Mặc.

"Em ấy sẽ ngủ như vậy bao lâu?" Đỗ Kinh Mặc hỏi.

Bác sĩ: "Thuốc đại khái sẽ tác dụng khoảng bốn đến sáu tiếng."

Đỗ Kinh Mặc gật đầu nói cảm ơn, cô đi đến cửa phòng bệnh gọi điện thoại, đầu tiên là kêu thêm mấy bảo tiêu ở Đỗ gia đến canh giữ ở cửa phòng bẹnh, lại sợ những nam nhân này chỉ có thể bảo vệ, không chăm sóc được Triệu Thanh Đại, nên liên lạc với dì bảo mẫu đã nghỉ tới chăm sóc.

Cô đứng ở cửa phòng bệnh, xa xa nhìn Triệu Thanh Đại cả người hỗn độn, ngón tay cuộn vào nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.

"Nghỉ ngơi thật tốt, chị sẽ về nhanh thôi."

Cô vội vàng rời khỏi bệnh viện, bắt xe về Đỗ gia.

Ở cửa sau, Đỗ Trọng đã sớm phát hiện trong nhà nhiều thêm một Triệu Dũng, hắn liên tục gọi mấy cuộc điện thoại cho muội muội cũng không được, liền đứng im ở đây canh người.

"Chuyện này rốt cuộc......"

Hắn vừa mới há miệng, đã bị Đỗ Kinh Mặc giơ tay đánh gãy: "Anh trước đừng hỏi, bây giờ đầu óc em rất loạn. Em rất tức giận, em cần phải xả giận trước mới có thể giải thích với anh."

Cô vừa nói vừa đi không quay đầu lại mà bước vào kho để đồ.

Tay chân Triệu Dũng đều bị không chế, miệng cũng bị bịt bằng băng dính, hắn không còn sự hung ác khi đối diện Triệu Thanh Đại lúc trước, thân thể cao lớn co thành một cụm. Sau khi nhìn thấy Đỗ Kinh Mặc, ánh mắt hắn sáng lên lập tức lao về phía cô.

Hai bảo tiêu canh giữ bên người hắn một chân đá vào đầu gối hắn, làm hắn đau đến nỗi ầm một tiếng quỳ trên đất.

Đỗ Kinh Mặc trầm khuôn mặt, tàn nhẫn ngập trong mắt: "Đánh cho tôi."

Đánh bằng tay trần còn chưa đủ, còn muốn gậy gộc. Miệng Triệu Dũng bị bịt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư k.êu rên, hắn cuộn tròn thân mình tận lực bảo vệ đầu và mặt, dùng sống lưng để ngăn cản cơn bão công kích.

"Xé băng dính ra." Đỗ Kinh Mặc ôm tay dựa vào ngăn tủ, hơi hơi ngửa cằm lên, từ trên cao nhìn xuống Triệu Dũng, "Nếu ông có thể nhịn không kêu, tôi liền thả cho ông một con ngựa, nếu ông phát ra một chút tiếng động, tôi liền gõ rớt từng cái răng của ông."

Khuôn mặt cô bình tĩnh, thanh âm bình đạm, nhưng lời nói ra lại làm cho Triệu Dũng chảy một thân mồ hôi lạnh.

Ngay sau đó trên mặt hắn đau xót, băng dính bị xé xuống, hắn đang muốn bắt lấy kẽ hở giải thích hai câu cho mình, chỗ xương sống đã bị người dùng gậy hung hăng đập hai xái, hắn đau đến hô to một tiếng, cả người ngã nhào ra đất.

"Thứ không có tiền đồ." Đỗ Kinh Mặc trào phúng một tiếng, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người hắn, "Đập nát hàm răng của hắn đi."

Cô ra lệnh xong muốn đi, Triệu Dũng biết là cô nói thật, quả thực bị doạ đến lá gan muốn nứt ra, hắn vội vàng hô to: "Đỗ tiểu thư, cô nghe tôi giải thích, tôi đều là vì cô cả!"

Đỗ Kinh Mặc trực tiếp bị chọc giận đến muốn cười.

Thấy bước chân cô ngừng lại, Triệu Dũng còn tưởng rằng có cửa, nghĩ tới cái gì liền nói cái đó: "Tôi vốn dĩ chỉ là muốn tiền, không nghĩ tới lại phát hiện Triệu Thanh Đại là một tên biế.n thái!"

"Nó có hai cái rương như bảo bối, bên trong đều là ảnh chụp cô! Nó vẫn luôn chụp lén cô! Tôi nhìn thấy mấy cái ảnh chụp đó mới động thủ với nó!"

Đỗ Kinh Mặc chậm rãi xoay người lại.

Cô đến gần Triệu Dũng, ánh mắt lạnh như băng: "Ông là vì tôi? Vậy tôi đây chẳng phải là còn cần cảm ơn ông?"

Triệu Dũng: "Chỉ cần Đỗ tiểu thư có thể thả cho tôi một con ngựa, tôi đây liền.... A!"

Hắn còn chưa có nói xong, Đỗ Kinh Mặc liền vung tay đoạt lấy cảnh côn trong tay bảo tiêu, một gậy hung hăng đập vào đầu hắn!

Nghĩ đến Triệu Thanh Đại khuôn mặt sắp nhìn không ra hình dạng vốn có kia, cô một gậy tiếp một gậy đánh tới, trong nhất thời cả kho đều là tiếng ẩu đả cùng tiếng kêu thảm thiết.

Lúc bảo tiêu động thủ còn sẽ thu lại chút, cô càng đánh phẫn nộ cùng hận ý trong lòng càng kêu gào, cho đến khi cây gậy văng ra ngoài, lúc này mới dừng lại.

Lúc này Triệu Dũng đã giống như một con chó chết nằm liệt trên mặt đất, trên đất đều là máu của hắn, thân mình hắn không chịu khống chế mà co rút, mũi và khoang miệng tất cả đều là mùi máu tươi.

"Bi.ến thái?" Cô chống một góc tủ đứng vững thân mình, đá vào vai hắn, "Mày là thứ gì, mày cũng xứng nói em ấy?"

Triệu Dũng đã bị đánh ra phản ứng cơ bắp, một đá này không tính mạnh, nhưng hắn vẫn kêu thảm thiết một tiếng.

Đỗ Trọng vốn dĩ muốn cho muội muội không gian xử lý thoải mái, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động thảm thiết này vẫn là không nhịn được, đẩy cửa vào.

"Được rồi Tiểu Mặc, hết giận là được rồi." Hắn kéo muội muội lui về sau hai bước, né tránh vết máu trên mặt đất.

Hắn nhăn mày hỏi: "Em muốn xử lý như thế nào?"

Đỗ Kinh Mặc nhắm mắt lại, nỗ lực bình ổn hô hấp. Cô biết trạng thái hiện tại của mình không ổn, cô cắn chặt răng hàm sau, thái dương nhảy lên.

Cô nói: "Em muốn làm hắn chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.