Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 102: Cạm bẫy



"Xoạt.....xoạt........"

Giữa những bụi cây rậm rạp bên trong rừng nhiệt đới, Ma Thiên đang lần đi từng bước. Trên tay là thiết bị GPS, đương lúc hắn gần như tuyệt vọng không thể tìm cô. Mọi lực lượng của hắn đều được điều động đi nhưng vẫn không thấy, có một chút tin tức thì lại đi vào ngõ cụt. Vì thời điểm nhạy cảm khi Ngân đã không còn nên Xích đành phải ở bên cạnh Ma Thiên. Nhưng không có nghĩa hắn không giúp chủ tử của mình, ngoài việc bảo vệ thì hắn là người tìm mọi sóng tín hiệu nào đó của thiếu phu nhân.

Và vào đúng ngày hôm đó Xích bắt được một tín hiệu cầu cứu. Nội dung chỉ đơn giản mỗi từ "CỨU EM" nhưng vấn đề ở đây là nó không phải một tín hiệu vô tình bắt được. Tín hiệu này được gửi đích xác đến cột thu sóng ở một trong những biệt thự của Hắc Long. Và người có thể biết được tần số của nó chỉ có những người trong bang biết vậy nên qua đó có thể đoán được người gửi tới là ai.

Ma Thiên vừa hay tin lập tức cùng thuộc hạ lên đường tìm đến đây. Giữa một khu rừng nhiệt đới hoang vu, nguy hiểm mà Xích dò được theo tín hiệu cầu cứu được gửi đến. Đương nhiên, trong hắc đạo nhiều năm sao hắn lại không biết đây có thể là một cái bẫy. Xích đã báo lại rằng cái lần Ngân giở trò với Bảo Yết đã kêu hắn xử lý một số kẻ theo lệnh của hắn. Xích điều tra lại thì mới phát hiện bọn chúng đều là nội gián. Tuy đã xử hết nên để đề phòng hắn không hề để ai biết mình rời khỏi Hắc Long, người duy nhất là chính là Xích.

Chính vì lẽ đó Ma Thiên đi tới nơi này một mình. Nhìn có vẻ như vậy những ẩn nấp ở nhiều ngõ ngách trong khu rừng này chính là ám vệ. Đây là ám vệ đặc biệt cấp bậc chỉ sau Xích, cẩn thận vẫn hơn nên nơi đi một mình nhưng hắn vẫn đem vài người. Còn Xích vì hắn rời đi, Nhị đệ cũng không biết đang ở chỗ nào nên ở lại quản lý Hắc Long.

Tơi đúng chỗ theo tọa độ Ma Thiên không thấy bất kì ai hết, xung quanh bỗng im ắng lạ thường. Cũng đúng! Giữa một nơi như này cô khó có thể ngồi im để chờ người tới cứu. Vậy nên Ma Thiên thử đi xung quanh những khu vực gần đó để tìm kiếm. Một phần ám vệ đem theo cũng cắt ra để tìm cô cho dễ chứ giữa khu rừng rộng lớn này một mình hắn tìm quả thật quá sức.

Hắn cẩn thận lần mò từng bước, mọi giác quan đều đẩy lên giới hạn. Đúng lúc này thì từ những bụi cây xung quanh phát ra tiếng động nhỏ. Ma Thiên nhíu mày nhìn theo hướng phát ra tiếng đó. Âm thanh quá nhỏ đối với động vật chạy loạn trong rừng. Đây chỉ có thể là tiếng di chuyện của một người, một người được huấn luyện đặc biệt.

-Ai đó?

Ma Thiên thử lên tiếng, giọng nói mang ba phần lạnh để ra uy. Tiến di chuyển đấy đột nhiên trở nên nhanh hơn làm hắn có chút giật mình. Nhanh chóng định tâm lại Ma Thiên cũng theo hướng di chuyển đó đuổi theo. Đến lúc cảm nhận được âm thanh chỉ cách hắn vào bước chân Ma Thiên đinh lao tới tấn công thì một bóng đen vụt qua từ bụi cây. Và nhanh sau đó một cảm giác ấm áp quen thuộc xuất hiện trong lòng hắn. Ma Thiên quá bất ngờ nên đứng hình một lát đến khi cảm nhận được rõ sự run rẩy của vật trong lòng hắn mới lên tiếng:

-Yết nhi?

-Cuối cùng anh cũng đến rồi!

Ma Thiên nhìn lại tiểu nhân nhi đang ôm chặt cứng mình. Bản thân trong lòng vui sướng, nhẹ nhõm đến khó tả. Cuối cùng thì cũng tìm được em về.

Nhưng vui chưa được bao lâu ánh mắt hắn lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Bởi lúc này Bảo Yết, trên người là bộ đồ bẩn thỉu, trên đó còn có vài vết rách và dược những vết rách đó là và những vết xước sâu còn rướm máu.Đầu tóc cô có chút rối, khuôn mặt xinh đẹp trước kia lại dính đầy bùn đất.

Cô run rẩy trong sợ hãi thể chỉ một lát nữa thôi bản thân sẽ biến mất vậy. Cô ôm chặt hắn cảm nhận hơi ấm để có thể đảm bảo mình vẫn đang còn tồn tại. Là ai? Là kẻ nào đã khiến thành ra như vậy?

Bảo Yết trong tâm trí hắn trước giờ chưa từng thực sự biết sợ là gì nhưng cô bây giờ thật yếu đuối, thật sợ hãi như chú mèo con đi hoang vừa được người ta cứu về. Hắn thề hắn nhất định sẽ tìm ra được kẻ đó khiến hắn ta sống không bằng chết!!!!!

Nhưng trước tiên vẫn phải lo cho cô trước. Ma Thiên vô nhẹ lưng Bảo Yết để trấn an cô rồi nhẹ giọng an ủi:

-Được rồi! Có anh đây! Anh nhất định sẽ bảo vệ em!

-Tại sao giờ anh mới tới! Em thự sự rất sợ hãi_Bảo Yết nức nở nói

-Anh xin lỗi! Chỉ cần em bình tĩnh lại anh sẽ làm bất cứ việc gì!

.....

-Anh sẽ làm bất cứ việc gì nên em đừng khóc nữa!

Bảo Yết mãi im lặng nên Ma Thiên tưởng cô còn đang sợ hãi nên không nghe thấy hắn. May mắn thay lần này giọng nói cô cũng đã bình ổn hơn

-Thật không?

-Tất nhiên. Anh sẽ không bao giờ lừa em!

-Nếu vậy thì xin lỗi!

Ma Thiên nghe câu này bỗng trong lòng xuất hiện dự cảm không lành. Qủa nhiên ngay sau đó đầu óc hắn mơ hồ, cơ thể trở nên mềm nhũn ngã ra đất và cuối cùng trước hắn hắn chỉ còn bóng tối bao trùm.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

-Ưm.....

-Tỉnh rồi sao?

-Ừ!

Ma Thiên khó khăn mở mắt tỉnh dậy, muốn ngồi dậy thì phát hiện mình đang bị trói, bản thân còn đang ở trong một căn hầm kín xây bằng bê tông. Trong lúc tâm trí vẫn còn mơ hồ nghe giọng nói bên cạnh mà vô thức lên tiếng trả lời.

Bảo Yết sau khi đánh ngã Ma Thiên thì đưa hắn về đây. Đến tận lúc này rồi thì ĐÚNG! Cái tín hiệu cầu cứu đó là cô gài bẫy hắn, là cô muốn dụ hắn tới đây. Biết hắn sẽ không dễ dàng sa vào nhưng không hiểu sao Bảo Yết lại nghĩ đến thời gian trước khi ở cùng hắn lại tin chắc rằng hắn sẽ tới cứu mình. Lúc gửi tín hiệu cầu cứu giả đi xong cô còn ngạc nhiên tự hỏi bản thân sao lại đi làm cái kế hoạch tầm thường này. Chỉ là quả nhiên tuy Ma Thiên vì cô mà tới đây nhưng hắn vẫn cẩn thận; thông tin đưa rằng hắn bí mật đi một mình giấu tất cả những thuộc hạ dưới cấp của Hắc Long nhưng thật ra một tốp ám vệ luôn ẩn nấp theo sau hắn. Mặc dù thế nhưng nó vẫn không ảnh hưởng gì tới việc cô định làm. Ám vệ ẩn nấp thì cô đã lén xử lý tất cả, để tránh việc xảy ra như những lần trước, cô tránh để bản thân mình thấy máu. Vết thương trên người cũng là giả. Cuối cùng thì như mọi người đã biết, Bảo Yết cho rằng làm như vậy là tốt nhất. Cô không muốn phải dùng đến biện pháp quá mạnh tay.

Chỉ là lúc Ma Thiên ôm cô vào lòng an ủi không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ hối hận. Tâm chí không tử chủ được mà nhớ tới thời gian cô ở cùng hắn. Bảo Yết tùy hứng rất nhiều nhưng hắn vẫn bỏ qua hết cho cô, bảo vệ cô từng chân tơ kẽ tóc mặc dù khi nhớ lại cái cách hắn bảo vệ khiến cô cảm thấy ngộp thở.

Thêm nữa vốn dĩ chỉ cần đem hắn về đây là cô xong việc, sẽ có người khác tới trông chừng hắn. Nhưng đến phút cuối cùng, nhìn đám người đến tiếp nhận hắn đem đi thay cô Bảo Yết lại đổi ý. Đám người của Demon với Hắc Long là những kẻ thù không đội trời chung, tuy không biết vì lí do gì nhưng để hắn lại với đám người thuộc hạ của Hoắc Vệ Minh cô không an tâm. Chính vì thế cô mới quyết định ngồi trông Ma Thiên trong lúc hắn đang bất tỉnh.

Nhưng mà như thế vẫn không xong, trong lòng Bảo Yết cứ ngứa ngáy khó chịu. Vì sao cô lại thương xót hắn sau những gì hắn làm với cô chứ. Hắn giam giữ cô, tách cô ra khỏi bạn bè gia đình, còn muốn xóa hết kí ức của cô, biến cô thành con búp bê của hắn. Mặc dù hắn cũng là người cứu cô, là người đã chăm sóc cô, là người đã bảo vệ cô nhất những khi cô bị Chaos là mất kiểm soát. Vậy cảm giác cô đối với hắn là sao đây.....

AAAAAAAAA!!!!! KHÓ NGHĨ QUÁ!!! Ban đầu Bảo Yết vừa tỉnh lại trong lòng cô chỉ toàn sự phẫn nộ, cô nghĩ có gặp lại hắn chỉ khiến mình kinh tởm nhưng mà giờ đây cái cảm giác hỗn độn khó hiểu này là sao????? Càng nghĩ càng nhức đầu nên cô quyết định mặc kệ hắn một bên, bản thân ngồi làm việc riêng của mình cho quên đi. WhiteCat tiềm ẩn nguy cơ khi sử dụng nên cô quyết định tìm cách nâng cấp DarkCat, nói chính xác chính là nâng cấp khả năng tiện lợi khi sử dụng, tìm cách để phát huy hết khả năng tiềm ẩn của nó. Bản sao chép của cô chỉ giống một phần bản gốc, nó tối ưu hơn vì những gì còn lại hoàn toàn do cô tự thiết kế tiếp nên đối với cô nó dễ dàng sử dụng và cũng chỉ có cô mới phát huy hết sức mạnh của nó. Nhưng cô biết DarkCat hơn hẳn rất nhiều chỉ là nó như có một phong ấn giữ chặt sức mạnh bên trong. Giasc quan của cô luôn rất đúng, từ caisgiaay phút nhìn thấy nó cô đã luôn cảm nhận được nguồn lực to lớn.

Chỉ là việc này không hề đơn giản, cần có thêm thời gian. Bảo Yết vừa làm vừa như có như không nhìn qua gã nam nhân đang bất tỉnh bên cạnh. Đầu óc đang tính toán cứ vô thức chuyển sang nghĩ về hắn. Cứ nghĩ làm việc sẽ giúp cô thoải mái hơn ai ngờ hầu như vô dụng. Cầu trời cho hắn tỉnh lại nhanh để cô còn rời khỏi đây. Ma Thiên tỉnh lại thì hắn sẽ tự có cách bảo vệ mình cô không cần phải lo nữa. Vừa nghĩ đến đây xong thì có vẻ như lão thiên đã nghe lời cầu nguyện của cô. Một âm thanh rên rỉ vang lên.

PS: OA.....OA....OA.........Mệt chết Scor rồi. Kiểm tra suốt! Lúc nào cũng kiểm tra. Ngày ngày đi học tối đến lại làm bạn với cái bàn học. Kiệt quệ, quá tải nên đành nghỉ một tuần. Giờ đã đỡ hơn nên Scor quay lại với mọi người đây. Hi vọng đừng ai quên Scor nha! Quên là buồn lắm đấy!!!!! Mà đã qua sinh nhật Scor 3 ngày rồi nhưng không sao. Hậu sinh nhật vẫn được chúc mừng mà đúng không??? *bán manh* Muốn chúc mừng nhớ ủng hộ nhiều nhiều nha!!!! ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

LOVER FROM SCOR! <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.