Hai nhân vật chính của ngày hôm nay nắm tay nhau, thong thả bước đến trước mặt Từ Chấn Đông. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được nụ cười của Hoắc Đinh cứng đờ lại vài giây.
Quách Phó tổng là dân làm ăn, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp được người nắm quyền Quốc tế Hoàn Hải nên đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội nói chuyện này rồi.
Từ Chấn Đông dùng ánh mắt phê bình gắt gao để nhìn người đàn ông trước mặt, đánh giá từ trong ra ngoài một lần như thể đang so sánh với con trai của mình vậy. Sau đó ông ấy phát hiện căn bản chẳng có gì đáng để so sánh cả, nên dời mắt một cách đầy thiện ý rồi trò chuyện với Hoắc Đinh đôi ba câu.
Từ Chấn Đông vỗ vai Hoắc Đinh, đột nhiên xúc động nói: “Là Từ Nhiên không có phúc cưới được con, sau này cần gì thì có thể liên hệ cho bác.”
Hoắc Đinh cụp mắt: “Cảm ơn bác ạ.”
Từ Tinh Miên liếc nhìn sang hướng khác, làm bộ vô ý “Ha” một tiếng. Tiếng cười lạnh này khiến hội trường đột ngột trở nên im lặng.
Mẹ Từ nhìn sang: “Tinh Miên, các con cũng không phải không quen, sao lại không lên tiếng chào hỏi thế?”
Từ Tinh Miên cố nén cảm giác chán ghét, lạnh nhạt nói: “Không quen.”
Tính tình của cô rất dịu dàng động lòng người, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt. Từ phong thái đến dáng vẻ bên ngoài, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc về hình mẫu “danh môn khuê các” của giới thượng lưu. Thể hiện cảm xúc như vậy trong một dịp quan trọng như thế này không phải phong cách thường ngày của cô.
Khóe môi Từ Chấn Đông giật giật. Lời răn dạy đã đến bên miệng nhưng khi liếc nhìn sang mẹ Từ, ông ấy tự hiểu ra vì Từ Tinh Miên không thích Hoắc Đinh nên cũng không ép cô chào hỏi nữa.
Từ Tinh Miên xoay người rời đi, tiến đến sàn nhảy ở bên ngoài, vẫn có một người luôn đi theo phía sau lưng cô.
Cô không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai. Sau khi tìm được một chỗ không có người, cô nghiêng người sang, giọng nói cũng vô thức trở nên mềm mại hơn không ít: “Tôi và anh không quen không biết, đừng đi theo tôi.”
Hoắc Thừa Kiêu chẳng thèm để ý đến lời cô nói, cứ đứng trân trân bên cạnh như cây cột điện vậy.
Dần dần, không ít người bị thu hút nên nhìn sang đây.
Từ Tinh Miên chịu thua: “Anh có thể đừng như thế không, quá cao, quá chói mắt.”
Hoắc Thừa Kiêu rút tay từ trong túi ra, từ từ xắn tay áo vest lên rồi chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, khuỷu tay chống trên đầu gối. Anh ngẩng đầu nói: “Thế này đã được chưa?”
“…”
Từ Tinh Miên cảm thấy mọi buồn bực trong mình đều tan biến. Vì sợ anh ngồi chồm hổm như thế sẽ xấu hổ nên cô lấy một chiếc ghế để ngồi bên cạnh anh.
Từ Tinh Miên dùng hai tay nâng mặt, tiếp tục buồn bực lần hai: “Hoắc Đinh là chị gái của anh?”
Anh khẽ ừ: “Trên pháp luật và huyết thống thì chắc là như vậy.”
Hoắc Thừa Kiêu dừng một chút, sau đó nhướng mày, nói với giọng điệu chắc nịch: “Em không thích cô ấy.”
Từ Tinh Miên siết chặt ngón tay: “Anh trai của tôi là Từ Tư Nhiên, cũng chính là bạn cùng phòng của anh, đã từng là chồng sắp cưới của chị anh, cũng từng là anh rể tương lai của anh.”
Cô không nhanh không chậm gỡ rối từng mối quan hệ, cố gắng hỏi anh xem có chỗ nào không đúng không.
Hoắc Thừa Kiêu ngồi xổm hơi lâu nên chân cũng có chút tê, anh kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện cô.
Từ góc nhìn của những người khác, tấm lưng rộng của anh đã che hết người cô gái cứ như đang ôm cô vào trong lòng mình vậy.
Từ Tinh Miên cắn đầu lưỡi, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh: “Sau đó, anh ấy qua đời rồi.”
Từ Tư Nhiên không khống chế được tốc độ trong lúc đua xe nên đã dẫn đến tai nạn xe cộ. Trước mui xe bị rò rỉ xăng nên nắp xe bị cháy, lúc cảnh sát tìm thấy anh ấy thì người bên trong đã bị thiêu rụi rồi.
Ba năm trước, Hoắc Thừa Kiêu đã xem đi xem lại video được khôi phục đó vô số lần, cố gắng tìm chứng cứ chứng minh bạn thân của mình vẫn chưa chết.
Anh không chỉ biết nguyên nhân Từ Tư Nhiên qua đời mà còn biết một vài chuyện khác nữa.
Ví dụ như…
“Trước khi Từ Tư Nhiên xảy ra tai nạn cháy xe do rò rỉ xăng, cậu ấy đã cãi nhau với Hoắc Đinh.”
“Cậu ấy biết được một số chuyện nên mới không khống chế được.”
Con ngươi của cô đột nhiên co rút lại, không kìm lòng nổi mà nắm lấy cổ tay của anh: “Sao anh biết được chuyện này?”
Hoắc Thừa Kiêu bị phân tâm, chăm chú nhìn ngón tay trắng nõn của cô gái: “Lúc đó tôi có ở nhà, vừa hay nghe được.”
Từ Tinh Miên buông lỏng cổ tay đang nắm lấy tay anh, ngạc nhiên thu tay về: “Vậy anh biết chuyện Hoắc Đinh bị anh trai tôi bắt gian tại chỗ luôn hay sao? Chính là… vai nam chính ngày hôm nay.”
“Tôi có thể đoán được đại khái bọn họ cãi nhau vì chuyện gì.”
Từ Tư Nhiên là một người rất truyền thống. Trước khi kết hôn, anh ấy sẽ không chạm vào Hoắc Đinh, đây cũng là sự tôn trọng lớn nhất mà anh ấy dành cho cô.
Nhưng không ngờ Hoắc Đinh lại lấy quăng cái giới hạn mà anh ấy tôn trọng nhất xuống đất rồi nghiền nát.
Sau đó, Từ Tinh Miên nhận ra rằng vừa nãy mình đã nắm lấy cổ tay của anh. Sau khi khôi phục lại tinh thần, cô lặng lẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, len lén thu tay về.
Giây tiếp theo, người đàn ông trở tay nắm lấy đầu ngón tay của cô.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương ngón tay của Từ Tinh Miên, cố gắng trấn an tâm trạng của cô.
Hoắc Thừa Kiêu hỏi: “Em có kể chuyện này với bố mẹ mình lần nào chưa?”
Từ Tinh Miên lắc đầu: “Không có bằng chứng, nói ra bọn họ cũng không tin.”
Bàn tay đang nắm lấy ngón tay cô khẽ run, người đàn ông hơi nghiêng đầu, đôi mắt như chất chứa vô vàn sự bao dung và cưng chiều.
Anh hỏi ngược lại: “Muốn báo thù bọn họ không?”
Đôi môi của Từ Tinh Miên khẽ mím lại, mạnh mẽ nói: “Muốn.”
“Chuyện em muốn làm, tôi sẽ giúp em hoàn thành.” Hoắc Thừa Kiêu buông tay cô ra, sau đó đưa tay lên vuốt mi tâm đang vô tình nhíu lại của cô: “Con gái không nên làm những chuyện này.”
Từ Tinh Miên bị thu hút bởi đôi mắt đen láy của anh, hành động này đã nhanh chóng đưa bọn họ trở về lúc tham gia thi biện luận trước kì nghỉ hè. Lúc đó anh cũng dịu dàng xoa mi tâm của cô như thế này, động tác nhẹ nhàng không thể tả.
Đây là người cô thích, mặc dù có thêm một danh phận thì đây vẫn là người đàn ông khiến trái tim cô rung động.
Nhưng có điều cô không rõ liệu anh đang thật lòng đối tốt với cô hay chỉ xuất phát từ cảm xúc hổ thẹn mà thôi.
…
Trên đường trở về, Lục Phóng chuyển tiếp một tin nhắn vào [Hướng tới yêu đương].
Chương trình được phát sóng vào lúc 8:30 trên đài vệ tinh của Thân Thành.
Từ Tinh Miên mở đường link để xem qua một lần, không hề thấy bóng dáng của mình đâu, cô nhấn xem lại lần nữa.
Vẫn không tìm được khuôn mặt của cô và Hoắc Thừa Kiêu như ban nãy.
Quý Trạch Hứa hỏi trong group: [Sao tôi chỉ thấy có tám người thôi vậy? Có một đôi không có mặt à?]
Hoắc Thừa Kiêu đã thông báo từ lâu, qua đợt dính rắc rối vụ fan hâm mộ, anh đã cưỡng chế đạo diễn Lục, bắt bọn họ cut hết tất cả các đoạn ngắn, một chút cũng không được giữ lại.
Phải trả tiền và hoàn tiền bồi thường nữa.
Đạo diễn Lục cảm thấy mình khổ sở trăm bề.
Mẹ Từ gấp tấm voan lại, dịu dàng nói: “Tinh Miên, có phải con không thích Hoắc Đinh không?”
Từ Tinh Miên đặt điện thoại xuống, hỏi ngược lại: “Bố mẹ rất thích chị ta ạ?”
Mẹ Từ nghẹn lại, vẻ mặt hơi bất ngờ: “Hoắc Đinh là một đứa bé ngoan. Mẹ với bố con đã từng rất muốn nó với Tư Nhiên sẽ có một cái kết đẹp, nhưng mà…”
Từ Tinh Miên chỉ cảm thấy bản lĩnh ngụy trang bên ngoài của Hoắc Đinh rất khá. Ai ai ở giới thượng lưu ở Thân Thành cũng tấm tắc khen con gái nhà họ Hoắc. Nếu ngày nào đó lớp ngụy trang bên ngoài mà chị ta lao tâm khổ tứ dựng nên bị xé rách thì người ta sẽ thấy được lớp mặt vô cùng tanh tưởi bên dưới đó thôi.
“Mẹ đã nghĩ vậy thì cần gì quan tâm con nghĩ gì ạ.”
Từ Tinh Miên bình thản đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nói xong, cô cũng kết thúc luôn cuộc trò chuyện không vui của hai bên.
Lúc đầu, Từ Chấn Đông định quay về nhà cũ ở nhưng căn nhà đó đã bị bỏ không nhiều năm rồi, thế nên ông ấy đành phải đưa mẹ Từ đến khách sạn ở.
Tài xế đưa Từ Tinh Miên về ký túc xá, xe không vào trường học được nên cô phải đi bộ về đó. Từ cửa Bắc đi tới tòa ký túc mất khoảng nửa tiếng, dọc đường đi không có đèn đường, đại học A nằm ở một nơi vô cùng hoang vu vắng vẻ.
Cô mở đèn pin điện thoại lên, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện nơi ánh sáng lướt qua.
Từ Tinh Miên đột ngột dừng bước, chẳng lẽ lần này lại đụng phải tên biến thái bám đuôi nữa sao?
Thế này cũng xui quá rồi.
Bóng đen bị ánh sáng chiếu vào nên híp mắt một cái, sau đó mở miệng nói: “Đàn chị, là tôi.”
Trái tim đang treo trên cao của Từ Tinh Miên cũng dần hạ xuống, nhờ vào ánh đèn pin, cô nhìn thấy đôi mắt của cậu ta: “Chử Nhiên?”
“Đàn chị, lúc nghỉ hè em có gặp chị một lần. Ở dinh thự Phạn Nhĩ, tiệc sinh nhật của cụ Hoắc.” Cậu ta liếm môi một cái, vẻ mặt hơi gượng gạo: “Lúc đó em không dám tới bắt chuyện với chị. Gia đình em kém hơn Quốc tế Hoàn Hải nên em sợ chị sẽ từ chối tại chỗ mất.”
Từ Tinh Miên nén giận nói: “Cậu đã biết Quốc tế Hoàn Hải thì chắc cũng rõ việc sau này tôi phải liên hôn thương nghiệp nhỉ. Vậy cần gì phải làm mấy việc tình cờ vô nghĩa này?”
Nam sinh chỉ giật mình trong chốc lát, sau đó lại trông như thể vừa ngộ ra được chuyện gì lớn lắm vậy.
Từ Tinh Miên: “…”
Cô cũng không biết cậu ta tỉnh tới đâu rồi nữa.
Chử Nhiên thử hỏi: “Cho nên sau này chị sẽ ở bên cạnh anh Thừa Kiêu sao ạ?”
Nội dung câu chuyện lại được chuyển biến tận 180 độ, Từ Tinh Miên choáng đến nỗi trở tay không kịp.
Cô thoáng suy nghĩ hai giây, khóe miệng khẽ cong lên: “Cũng đúng, thật ra ngoại hình của Hoắc thiếu rất đúng gu tôi. Thế nên nếu một ngày sẽ như vậy thật thì tôi cũng chấp nhận.”
Chử Nhiên cúi đầu, biết khó nên lui: “Em biết rồi, xin lỗi, làm phiền chị rồi.”
Ký túc xá nam ở hướng khác, Chử Nhiên xoay người rời đi.
Từ Tinh Miên đang định thở phào thì có một cánh tay khoác lên tay cô. Cô quay phắt đầu lại, suýt chút hét lên luôn rồi.
May là người sau đã tính trước, lấy tay che miệng cô lại.
Cô gái trợn tròn mắt, trong mắt chỉ toàn sự hoảng sợ không thôi. Hơi thở của cô phà vào lòng bàn tay của anh, có chút ấm áp.
Cũng cùng lúc này, Từ Tinh Miên thấy rõ dáng vẻ của cái vị nửa đêm đi hù doạ người khác này.
Người đàn ông đã thay chiếc vest đuôi én đen mặc ở buổi tiệc ra. Nhiệt độ những buổi tối đầu thu thường khá thấp. Anh mặc một chiếc áo hoodie, bên dưới là chiếc quần jeans khiến anh tỏa ra cảm giác thanh xuân phơi phới.
Từ Tinh Miên tức giận hất tay anh ra: “Anh có thấy phiền không thế.”
Hoắc Thừa Kiêu hơi cúi người nhìn thẳng vào cô. Vì anh khom lưng nên cổ áo rộng cũng mở hẳn ra… Cô đang đứng ở một góc vô cùng mập mờ, nhưng lại thấy rõ xương quai xanh của anh.
Sau đó Từ Tinh Miên mới ngộ ra, anh đã đứng đây bao lâu rồi?
Chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết những gì cô vừa nói với Chử Nhiên rồi sao?
Quả nhiên, tiếp theo đó Hoắc Thừa Kiêu khẽ cười: “Em can tâm tình nguyện lấy tôi nhỉ.”
Từ Tinh Miên cũng chỉ là một cô gái thôi, dùng lý do liên hôn thương nghiệp để từ chối đối tượng theo đuổi cũng không có gì không ổn mà.
Nhưng khi Hoắc Thừa Kiêu lặp lại những lời này, cô chỉ muốn tìm cái lỗ rồi chui xuống ngay thôi. Cơ mà sân trường đã được sửa cả rồi, tìm chẳng ra cái lỗ nào.
Hoắc Thừa Kiêu còn định nói gì đó nữa nhưng đã bị “người ta” che miệng lại rồi.
“Vừa nãy tôi chỉ từ chối cậu ta thôi, anh đừng tin là thật chứ.” Từ Tinh Miên nghiêm túc nhấn mạnh.
Anh hơi đen mặt, kéo tay cô lại rồi nói: “Nhưng mà tôi tưởng thật.”