Tối nay cần phải lên dàn ý cho bài thi biện luận, vậy nên Từ Tinh Miên và Cố Lê đã rời quán nước trước.
Các cô vừa rời đi không bao lâu, mấy nữ sinh ngồi ở bàn sau đang phàn nàn rằng gần đây trường học không được yên ổn lắm: “Chỗ này vắng vẻ thật, trước sau đều là núi. Đằng sau trường còn chẳng có hàng rào chắn lại, ai cũng có thể vào đây được. Không phải hôm qua người nọ đăng lên wall bảo rằng có người đàn ông nào đó bám đuôi cô ấy trở về ký túc xá sao, mình nghi ngờ đó là thật đấy.”
Một nữ sinh khác xoa xoa cánh tay: “Tớ đợi người yêu đến đón vậy, nhỡ bị kẻ biến thái bám đuôi thì sao, nghe tới đã thấy sợ rồi.”
Vừa nghe đến đây, Hoắc Thừa Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Các cô ấy đi bao lâu rồi?”
Trần Hành vẫn đang đeo tai nghe tập trung chơi game, hiển nhiên không nghe thấy tiếng thảo luận của mấy nữ sinh đằng sau.
“Chắc được năm sáu phút rồi… Ô, mới trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã nhớ cô ấy rồi à?”
Trần Hành kìm nén một bụng muốn trêu chọc Hoắc đại gia. Cửa quán bị đẩy ra, đến lúc anh ấy ngẩng đầu lên, chỉ còn chiếc chuông gió đón khách treo ở cửa còn rung leng keng.
…
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa, mới đó trời đã tối sầm lại. Những đám mây đen kịt ở phía chân trời đang chồng lên nhau, nhưng nhiệt độ không hề giảm đi.
Từ Tinh Miên đi được nửa đường, bụng dưới truyền đến một cơn đau đớn quen thuộc.
Kỳ sinh lý của cô luôn không chuẩn, nhưng cảm giác này chắc chắn không sai.
“Tớ tới siêu thị đã, cậu đi trước đi.”
Cố Lê dặn dò: “Vậy cậu đi nhanh về nhanh nhé, tớ đứng ở dưới lầu đợi cậu.”
Đại học A nằm ở vị trí hẻo lánh, ký túc xá nữ còn ở vị trí hẻo lánh hơn.
Siêu thị nằm cạnh tòa ký túc xá cuối cùng, mà ký túc xá bên này dành cho sinh viên nữ năm bốn, vậy nên một lượng lớn sinh viên đã chuyển đi lúc đầu tháng rồi.
Từ Tinh Miên chú ý thấy một bóng đen cách đó không xa, dáng người không giống nữ sinh lắm. Cô chợt nhớ đến chuyện Cố Lê kể, đêm khuya hôm trước có tên biến thái đi trộm nội y của sinh viên nữ, không lẽ cô xui xẻo đụng phải đấy chứ.
Bóng đen càng ngày càng gần.
Không giống như đi trộm đồ nội y, mà giống tên biến thái đang bám đuôi cô hơn.
Từ Tinh Miên lấy con dao gấp Thụy Sĩ từ trong túi ra, ổn định tinh thần đi tới siêu thị.
Nếu thật sự là tên bám đuôi, tốt nhất nên dụ hắn tới nơi có ánh sáng, có thể thấy rõ được mặt đối phương thì dễ dàng ra tay hơn.
Cô đi vào siêu thị.
Ông chủ đang ngủ say như chết ở chỗ quầy thu ngân, trong tiệm không có khách hàng nào khác. Khu vực bán đồ dùng cá nhân ở bên trong thậm chí còn không được bật đèn.
Từ Tinh Miên dừng bước khoảng nửa giây, nhìn vào gương để xem phía sau, thấy bóng đen đó cũng đã đứng lại.
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt đồ trong tay, quẹo vào con đường quen thuộc đến chỗ kệ hàng bày băng vệ sinh.
Cô nương theo khe hở giữa đống đồ chất đống, có thể nhìn thấy rõ người đàn ông mặc áo thun màu xám xanh đang đi vào siêu thị, đứng ở chỗ kệ hàng thứ nhất. Bờ vai hắn không ngừng lắc lư, vẻ mặt kỳ lạ khả nghi liếc nhìn xung quanh.
Từ Tinh Miên lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cố Lê, không ngờ tín hiệu quá yếu, vài giây sau góc trái hiện lên: Không có sóng.
Thần kinh cô vất vả lắm mới ổn định lại được, một lần nữa trở nên căng thẳng.
Không thể liên hệ với người khác, chỉ có thể tốn thời gian ở đây với hắn, chờ ông chủ tỉnh lại xin giúp đỡ mà thôi.
Bụng dưới của cô đau nhói, ngày càng kịch liệt hơn.
Từ Tinh Miên bất đắc dĩ ngồi xổm xuống để giảm bớt cơn đau, một tay ôm bụng, một tay cầm con dao Thụy Sĩ chống xuống dưới đất.
Ánh sáng yếu ớt từ trần nhà chiếu rọi xuống, kéo dài bóng dáng cô trên nền nhà cẩm thạch không sạch sẽ kia.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân có quy luật. Từng bước từng bước một, rồi dừng ở chỗ cách cô không xa lắm.
Một bóng dáng đi tới, che khuất tầm mắt cô.
Từ Tinh Miên cắn môi, định chống một tay đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai cẳng chân cô đã tê rần.
Từ Tinh Miên đang định đứng dậy thì người phía sau nhẹ nhàng bước đến.
Tên kia còn cố ý nhấn mạnh âm cuối: “Tìm được em rồi.”
Từ Miên Tinh sửng sốt, giọng nói này hơi quen tai.
Hoắc Thừa Kiêu cúi nửa người, ôm lấy hai bả vai Từ Tinh Miên rồi giúp cô đứng lên, nắm lấy cánh tay trấn an cô.
“Đừng sợ, người đã đi rồi.”
Bóng người mặc áo xanh đó vội vã rời khỏi kệ hàng, trước khi đi còn hậm hực nhìn vào chỗ không có ánh sáng kia.
Đôi vai đang căng thẳng của Từ Tinh Miên cũng chậm rãi buông lỏng, lúc mở miệng, giọng nói của cô vẫn còn run run: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Hoắc Thừa Kiêu: “Bạn em nói.”
Đầu gối Từ Miên Tinh mềm nhũn, bám lấy cánh tay anh không dám buông: “Tôi đứng không được vững cho lắm.”
Lời nhờ vả còn chưa kịp nói ra, Hoắc Thừa Kiêu đã tự mình trả lời: “Nhờ tôi ôm em ra ngoài sao?”
Từ Tinh Miên vội vàng lắc đầu: “Không cần, tôi… đỡ tôi một lát là được.”
Khoảng hai phút sau, cô buông tay anh ra, xoay người lấy đồ cần mua. Bỗng nhiên cô nhớ đến cái gì đó, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Hoắc Thừa Kiêu.
Bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô mua băng vệ sinh cứ như nhìn bà cô đi chợ mua đậu hũ vậy.
Không khí xấu hổ chuyển biến tốt đẹp hơn chút xíu vì anh không nói gì.
Hoắc Thừa Kiêu lùi về sau một bước, cho tay vào túi, đánh vỡ tâm lý “Chọn băng vệ sinh trước mặt một người đàn ông” mà cô vừa mới xây nên: “Trong tay em là gì thế?”
Từ Tinh Miên:…
Cô cạn lời, khó khăn giải thích: “Băng, băng vệ sinh.”
Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu cười ra tiếng: “Tôi hỏi tay bên kia mà.”
Từ Tinh Miên sững sờ nửa giây, lúng túng mở miệng: “Là dao gấp Thụy Sĩ, dùng để phòng thân.”
(Hình ảnh dao gấp Thụy Sĩ)
Cô vừa nói vừa mở bàn tay nãy còn đang nắm chặt, chuôi dao có khắc hình một con linh thú phương Tây. Vỏ dao có hơi sờn, cũng nhìn ra được đây là một vật quý giá.
Hoắc Thừa Kiêu nhìn nó vài giây, đây là cây dao anh tặng cho Từ Tư Nhiên, không ngờ bây giờ nó lại ở trên tay cô.
“Cất đi.”
…
Hoắc Thừa Kiêu đưa cô an toàn về đến ký túc xá.
Cố Lê chờ một lúc lâu không thấy Từ Tinh Miên trở về, đang gấp đến mức dậm chân rồi. Gọi điện cô cũng không nghe máy, thấy từ xa có hai bóng người đi tới, cô ấy vội vàng chạy xuống bậc thang: “Sao cậu đi lâu thế?”
Hoắc Thừa Kiêu nói trước: “Tôi đi đây, lần sau em nhớ chú ý nhé.”
Cố Lê đảo mắt: “Ông chủ Hoắc, ngày kia Tinh Tinh có một trận đấu biện luận, anh muốn đến xem không?”
Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu dừng trên người Từ Tinh Miên hồi lâu, vẻ mặt vô cùng hứng thú.
Trong ấn tượng của anh, thi biện luận chính là một đám người giỏi nói chuyện ở cạnh nhau đấu võ mồm. Trông cô nhóc này không giống kiểu người nhanh mồm dẻo miệng kia lắm. Tính cách mềm mại dịu dàng như vậy, lên sân khấu sẽ không bị loại luôn chứ.
Cố Lê nói: “Anh đừng có mà khinh thường Tinh Tinh nhà chúng tôi, cô ấy chính là sinh viên phản biện giỏi nhất của trường chúng tôi đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu nhếch môi, xoay người nhìn Từ Tinh Miên: “Hoan nghênh tôi tới không?”
Cố Lê thức thời đi lên bậc thang, chỉ để lại một câu “Tớ về phòng chờ cậu nha.” rồi nhanh chóng chạy mất.
Từ Tinh Miên mỉm cười nhìn anh, sự sợ hãi lúc bị tên biến thái theo đuôi đã biến mất.
“Hoan nghênh chứ.”
Lúm đồng tiền hiện lên trên hai má cô gái.
Từ Tinh Miên bước hai bước lên bậc thang, tà váy khẽ đung đưa trong không khí: “Bốn giờ chiều ngày kia, ở giảng đường 1 nhé.”
Hoắc Thừa Kiêu im lặng gật đầu.
“À, đúng rồi, anh biết giảng đường 1 ở đâu không?”
Hoắc Thừa Kiêu xoay người, dáng vẻ đã ít sắc bén hơn ban đầu bởi vì ở trong bóng đêm. Anh bước đi một bước, tùy tiện vẫy tay hai cái, rồi thản nhiên kéo dài giọng điệu: “Ngày kia gặp lại nhé.”
Trần Hành đang ở tiệm đồ uống, vui sướng tám chuyện với nữ sinh viên.
Thấy bóng dáng người kia ở ngoài cửa tiệm, anh ấy nói: “Em gái thêm Wechat anh nhé, sau này anh hẹn em.”
Hoắc Thừa Kiêu cố ý thả chậm bước chân.
Nửa phút sau, Trần Hành chậm chạp ra khỏi tiệm, ném cho anh một chai nước khoáng: “Biết ngay cậu không chạy đi mà không có lý do gì mà.”
“Không uổng công chạy tới.”
Hoắc Thừa Kiêu vặn nắp chai nước uống hai ngụm, lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: “Nếu tới chậm vài phút sẽ có chuyện lớn đấy.”
Trần Hành: “Vãi, có biến thái thật hả?”
Lúc này là thời gian tan tiết tự học buổi tối, có người lục đục trở về ký túc xá từ khu dạy học, trên đường náo nhiệt hơn lúc nãy rất nhiều. Ánh đèn trên con đường thưa thớt, căn bản không có tác dụng chiếu sáng gì nhiều.
Trần Hành trêu ghẹo: “Hoắc thiếu gia à, có phải ngài sẽ thiện tâm mà quyên tặng luôn mười cái ký túc xá nữ cho đại học A không?”
Anh ấy nhấn mạnh cái cụm từ giới tính đó.
Hoắc Thừa Kiêu mệt mỏi cụp mắt: “Không có tiền, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Hai người tán gẫu về đến quán mì, cuộc trò chuyện dừng lại.
Trần Hành nổi gân cổ lên, ồn ào nói: “Tôi có lòng khuyên cậu, có thời gian thì đi khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, không bằng về công ty giúp nhà họ Hoắc xử lý công việc. Cậu có biết tháng này nhà cậu bị người ta cướp mất mấy mảnh đất không?”
Gia Hối Hoắc thị là công ty hàng ngành công nghiệp ăn uống hàng đầu trong nước, mở vô số khách sạn ở các nơi. Đồng thời cũng phải cạnh tranh rất kịch liệt, không ít công ty mới phất lên đều nhìn chằm chằm vào Hoắc thị, muốn kéo Hoắc thị rớt đài.
Hoắc Thừa Kiêu chống đầu lưỡi trên quai hàm: “Ông nội tôi có con của ông ấy, chưa tới phiên tôi dẫn đầu đâu.”
Trần Hành há miệng thở dốc, cả người dẹp lép: “Được thôi, cậu cứ tiếp tục làm ông chủ đi, đừng quấy rầy tôi tán mấy em gái là được.”
Nói đi nói lại cả tối, cuối cùng cũng thốt ra một câu thật tình.
Hoắc Thừa Kiêu lên lầu, kéo rèm lại, ngồi trước bàn trầm tư một lúc lâu. Sau đó anh mở mắt, lấy laptop từ trong túi ra, kết nối Wifi rồi đăng nhập trang chủ Hoắc thị.
Sắp tới Hoắc thị muốn đầu tư xây dựng ba khách sạn, mấy mảnh đất tốt đều bị cướp đi rồi.
Hơn nữa, tất cả đều dùng giá cao hơn để thu mua.
Rõ ràng bên trong công ty có nội gián.
Hoắc Thừa Kiêu nhìn ảnh chụp các nhân viên cấp cao của công ty.
Tấm đầu tiên là chủ tịch đương nhiệm của Hoắc thị, người đàn ông trung niên mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, thủ đoạn xử lý công việc rất tàn nhẫn.
Ai ngờ được một người đàn ông như vậy lưu luyến một người phụ nữ dịu dàng, lúc nào cũng mơ mơ màng màng như kẻ say rượu.
Màn đêm tĩnh lặng, làn gió đêm mang theo sự ngọt ngào của cửa hàng đồ ngọt sát vách, len lỏi chui vào từng chút từng chút một.
Hoắc Thừa Kiêu dựa vào bàn làm việc, xoa bóp xương cổ phía sau. Lúc ngửi mùi hương này, anh vô thức nhớ đến Từ Tinh Miên, giọng nói mềm mại bảo hoan nghênh anh đến xem thi đấu, lông mi dài rũ xuống, đưa lên đưa xuống như hai cây quạt nhỏ vậy.
Nhớ năm đó ở trong ký túc xá của du học sinh, anh cũng nghe thấy giọng nói giống hệt như thế này.
Khi ấy, Từ Tư Nhiên vô tình mở loa ngoài, giọng nói mềm mại của nữ sinh truyền đến: “Anh ơi, em nhớ anh lắm.”
Mỗi lần Từ Tư Nhiên nói chuyện với em gái, anh đều lén lút, ung dung thản nhiên đi qua bên cạnh.
Không lâu sau, Từ Tư Nhiên đã phát hiện ra động tác nhỏ mờ ám này của anh:
“Ai da cậu yêu thầm tôi đấy à?”
“…”
Hoắc Thừa Kiêu cong ngón tay rồi xoa xoa môi, ánh đèn vàng mờ nhạt khiến ngũ quan của anh như có thêm một vầng sáng dịu dàng vậy, trên trán cũng toát lên màu sắc ấm áp dễ chịu.