Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, nhíu mày, cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì.
“Em ra ngoài trước đi.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, vừa chạm vào tay nắm cửa, người phía sau lại lên tiếng hỏi: “Hai người họ, em muốn làm việc với ai hơn?”
“……”
–
Từ phòng họp đi ra, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.
Cô chạy vào nhà vệ sinh trước khi quay lại bàn làm việc của mình.
Vừa ngồi xuống, Từ Tử Vi liền nghiêng người hỏi: “Giám đốc gọi cậu lại làm gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ấy, cũng không dấu giếm: “Hỏi tôi trong hai mẫu thiết kế của cậu và Đàm Diễm, cái nào tốt hơn.”
Từ Tử Vi hai mắt sáng ngời, tò mò: “Vậy cậu nói thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Tôi không phải giám khảo nên tôi cũng không nêu quá nhiều ý kiến.”
Từ Tử Vi ngạc nhiên: “Hả? Tại sao lại không phát biểu, không phải tổng giám đốc đã hỏi cậu sao?”
Nguyễn Khinh Họa đối diện với Từ Tử Vi, nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi và cậu là đồng nghiệp thân thiết, nếu nói sẽ có chút thiên vị.”
Nghe xong lời này, Từ Tử Vi im lặng một lát, nói đùa: “Không hổ là chị em tốt.”
Nguyễn Khinh Họa không giải thích nhiều, nói tiếp: “Hiện tại tôi hơi bận, sẽ có tin tức tốt thôi.”
Từ Tử Vi gật gật đầu, cũng không nói chuyện phiếm với cô nữa.
Cả hai quay lại bận rộn với công việc của mình, đến giờ tan làm, cuộc tuyển chọn vẫn chưa có kết quả.
Đến giờ tan làm, tất cả mọi người đều xôn xao hào hứng như những cánh chim bị kích động mà đập cánh phành phạch.
“Rốt cuộc cũng tan làm rồi.”
“Có trời mới biết tôi mong chờ khoảnh khắc cuối tuần này như thế nào.”
“Tôi cũng vậy, tôi nghe nói rằng chuyến du lịch lần này của chúng ta không chỉ có thể ngâm mình trong suối nước nóng mà còn có thể trượt tuyết.”
“Đúng là một chuyến đi hoành tráng.”
“Vậy Giang tổng cũng sẽ đến nhỉ.”
“Thì sao, Giang tổng tới thì cậu định làm cái gì?”
……
Nguyễn Khinh Họa nghe mấy đồng nghiệp bên cạnh thảo luận, có chút lơ đễnh.
Mạnh Dao đứng ở bên cạnh, đẩy đẩy cánh tay cô: “Cậu sao vậy?”
Nguyễn Khinh Họa nghiêng người nhìn bạn: “Cái gì?”
“Không phải cậu là người duy nhất nhận được cả bốn phiếu tán thành hay sao? Cậu không vui chút nào hả”. Mạnh Dao nhìn cô, thì thầm: “Người khác không biết còn tưởng cậu thua cuộc đó.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì, liếc Mạnh Dao một cái, nói: “Không phải. Tớ đang suy nghĩ một chuyện.”
“Suy nghĩ cái gì?” Mạnh Dao vô cùng tò mò: “Nói tớ nghe coi?”
Nguyễn Khinh Họa: “Không nói.”
Mạnh Dao: “……”
Hai người đang nhỏ giọng trò chuyện, một đồng nghiệp ở cách đó không xa chợt reo lên: “Tới rồi, xe tới. Mọi người lên xe đi.”
Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao thì không vội, chậm rãi đi theo phía sau.
Cả hai vừa lên xe thì nghe thấy giọng nói của một đồng nghiệp trong bộ phận hành chính: “Sao lại có thêm hai người nữa vậy?”
Mọi người nhìn theo, thấy hai đồng nghiệp đi sau cùng ở lối đi đang không có chỗ ngồi.
“Trời ạ, không phải là lên danh sách bị thiếu chứ.”
Đồng nghiệp kia buồn rầu nói: “Mọi người cứ bình tĩnh, để tôi đi xuống hỏi một chút xem nên xử lý như thế nào.”
Một lúc sau, người quản lý bộ phận hành chính lên xe, gọi lớn: “Nguyễn Khinh Họa.”
Nguyễn Khinh Họa đang cùng Mạnh Dao xem chương trình thực tế trên di động, nghe thấy tiếng gọi lớn, đáp: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Người quản lý nói: “Cô và Mạnh Dao, hai người lên xe của Giang tổng có được không?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô không biết nói gì.
Đồng nghiệp bên cạnh tò mò: “Sao lại kêu Khinh Họa đi?”
Quản lý cười cười: “Cô có thể đi?”
Cô ấy nói: “Ai đi đều được, mọi người tự động lên báo danh đi?”
Bên trong xe lập tức im phăng phắc.
Họ có thể nói chuyện, trêu đùa, bàn tán nhưng nếu thực sự phải ngồi chung xe với Giang Hoài Khiêm trong hai hoặc ba tiếng đồng hồ, không chừng đến động đậy họ cũng không dám.
Người quản lý thuận thế giải thích: “Chủ yếu là vì Nguyễn Khinh Họa và trợ lý Lưu có quen biết. Tôi nghĩ như vậy sẽ thích hợp hơn”.
Cô ấy nhìn Nguyễn Khinh Họa: “Được không?”
Nguyễn Khinh Họa còn chưa trả lời, Mạnh Dao đã hưng phấn nói: “Được thôi, chúng ta qua ngồi ngồi siêu xe nào.”
Mọi người: “……”
Khi hai bước xuống xe, các đồng nghiệp trong xe than thở: “Oh, oh, tại sao tôi lại bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này chứ.”
Quản lý cười trêu chọc: “Sao ban nãy tôi hỏi không có ai giơ tay.”
“Thì là sợ đó.”
Xuống xe, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao được đưa tới chỗ Giang Hoài Khiêm.
Trong chuyến đi lần này, công ty đã bố trí xe khách, một số người còn lại tự mình lái xe hoặc đi xe của lãnh đạo, vừa vặn đủ chỗ.
Ngoại trừ xe riêng của Giang Hoài Khiêm, ban đầu vốn không sắp xếp người nào ngồi ở đó.
–
Khi Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao đến, Giang Hoài Khiêm đã ngồi ở ghế sau.
Lưu Tuấn đang ở bên xe chờ, tươi cười chào hỏi: “Cô Nguyễn, cô Mạnh.”
Anh mở cửa xe, nhìn hai người họ: “Phiền hai người lại phải qua đây ngồi rồi.”
Mạnh Dao liếc mắt, đẩy Nguyễn Khinh Họa: “Cậu vào trước đi.”
Cô ấy cười nói: “Trợ lý Lưu, đây là vinh hạnh của chúng tôi.”
Lưu Tuấn cười cười.
Nguyễn Khinh Họa căng da đầu, không còn lựa chọn nào khác, ngồi vào trong bên cạnh Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái rồi dửng dưng quay đi.
Nhưng ngay cả như vậy, Nguyễn Khinh Họa vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình nào đó. Cô đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra cô không nên tới đây. Nhưng Mạnh Dao lại rất hào hứng, sau khi lên xe và chào hỏi Giang Hoài Khiêm, cô ấy bắt đầu nói chuyện phiếm với Lưu Tuấn, không hề có chút cảm giác xa cách nào.
Nguyễn Khinh Họa nghe hai người nói mấy chuyện xàm xí vô nghĩa, bất giác dịch người sang bên.
Giang Hoài Khiêm để ý đến động tác nhỏ này của cô, không lên tiếng.
Nhất thời, cô hận không thể xử cô bạn thân của mình một trận.
Cô nhìn lướt qua ánh mắt mọi người, lúng túng nói: “Hả? Tớ không để ý.”
Nguyễn Khinh Họa không thay đổi sắc mặt nói: “Vừa nãy cậu đang nói chuyện gì.”
Trong khi nói chuyện, cô buộc phải dịch sang phía Giang Hoài Khiêm.
Trong lúc không để ý, cô chạm phải cánh tay của Giang Hoài Khiêm.
Trong xe đang bật điều hòa, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhiệt độ ấm áp từ cánh tay anh truyền sang cô qua lớp quần áo mỏng.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, định thu tay lại, nhưng không có chỗ nào để đặt.
Cuối cùng, cô lựa chọn từ bỏ.
Dù sao, xem ra lần này tiếp xúc gần cũng không tệ lắm.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, thấy cô chật vật một hồi không được đành chấp nhận từ bỏ, trong con mắt hiện lên ý cười.
Anh khẽ ho một tiếng, lãnh đạm nói: “Có đói bụng không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, quay sang nhìn anh.
“Tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm quét mắt nhìn mọi người bên trong xe: “Mọi người.”
Mạnh Dao cười phì một cái, không sợ Giang Hoài Khiêm chút nào.
“Cũng được, Giang tổng có chuẩn bị gì sao?”
Nhận được ánh mắt của ông chủ, Lưu Tuấn nói: “Có, ở bên này.”
Từ chỗ ngồi anh ta lấy ra một túi giấy, đưa cho hai cô gái: “Hai người ăn trước lót bụng đi, đến nơi chắc cũng phải 9 giờ.”
Vì vội vàng để kịp giờ lên xe, hầu hết mọi người đều chưa ăn uống gì.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lưu Tuấn: “Không cần khách sáo.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn bên trong, có rất nhiều đồ ăn.
Có thạch trái cây, bánh quy, còn có sữa chua, nước khoáng.
Kỳ thật cô cũng chưa đói lắm, nhưng nhìn mấy thứ này lại thấy thèm ăn.
Nguyễn Khinh Họa không kìm được, mở gói thạch ra.
Cô nếm thử, nhìn Mạnh Dao đang nghịch điện thoại ở bên cạnh: “Dao Dao, ăn đồ ngọt không?”
Mạnh Dao liếc nhìn, cười nói: “Ngon không?”
“Có.”
“Vậy cho tớ một miếng.”
Nguyễn Khinh Họa không do dự, trực tiếp đưa tới miệng Mạnh Dao.
Mạnh Dao nếm nếm, mắt sáng rực lên: “Thật sự không tệ nha.”
Cô ấy ngay lập tức cất di động đi: “Để tớ xem còn có gì ngon nữa hay không.”
Nguyễn Khinh Họa đem túi giấy đưa cho cô.
Mạnh Dao chọn chọn vài món, rồi lại đưa lại túi cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, nghĩ đến bên cạnh còn có một người, nhỏ giọng hỏi: “Giang tổng, anh có muốn ăn một chút không?”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn túi giấy ở trên đùi cô, rồi lại hướng tầm mắt đến lòng bàn tay của Nguyễn Khinh Họa.
“Có.” Anh đột nhiên nói.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cũng không thèm né tránh ánh mắt của mấy người trong xe, chậm rãi nói: “Cho tôi một viên kẹo.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô ngây ra ba giây, cúi đầu tìm.
Sau khi tìm thấy và đưa nó cho Giang Hoài Khiêm, cô lại nhận ra tại sao anh không tự mình lấy.
Lưu Tuấn không để ý đến họ nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Mạnh Dao nghe cuộc đối thoại giữa hai người bên cạnh, cúi đầu đeo tai nghe, thì thầm nói với Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa, tớ ngủ một chút.”
“Được……”
Tài xế ngồi ngay ngắn, đến thở cũng không dám thở mạnh, càng không dám quay đầu lại nhìn.
Giang Hoài Khiêm xé gói kẹo trong tay, Nguyễn Khinh Họa để ý thấy anh đã ăn một cái.
……
–
Trời tối.
Xe vẫn vững vàng chạy ở trên đường, chỉ có ánh đèn bên đường như ẩn như hiện chiếu vào.
Nguyễn Khinh Họa vừa ăn xong một viên kẹo, cũng theo bản năng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không hề hay biết, mọi người đã ngủ thiếp đi.
Nhưng cô ngồi ở vị trí không thích hợp để ngủ, mặc dù ngủ rồi, đôi mày vẫn nhíu chặt.
Giang Hoài Khiêm ghé mắt, khuôn mặt say ngủ của cô một lúc lâu, sau đó giơ tay lên ra hiệu.
Giọng nói cũng theo đó cất lên: “Đi chậm lại một chút.”
Tài xế liền làm theo.
Nguyễn Khinh Họa đã mơ một giấc mơ, trong ấy ông Nguyễn và bà Phùng đang cãi nhau.
Hai người từ phu thê ân ái trở thành thù địch. Trong nhà ầm ĩ vẫn luôn không dứt, thỉnh thoảng nó lại làm tổn thương tới cô bé đang làm bài tập trong phòng.
Mọi âm thanh chanh chua cãi vã đều truyền đến tai cô, cô cố bịt lỗ tai lại muốn trốn tránh, nhưng những thanh âm đó cứ như ma chú, không ngừng chui vào tai, làm cô không có cách nào trốn tránh.
Cô cau mày, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng một cách tuyệt vọng.
……
Có tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
Đột nhiên, tai cô như được bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp.
Nguyễn Khinh Họa lông mi hơi rung động, theo bản năng mà tìm vị trí thoải mái hơn.
Giang Hoài Khiêm thấy cô đã yên ổn, thở phào nhẹ nhõm.
Anh lúng túng lấy tay che tai cô, ngước mắt lên nhìn Lưu Tuấn đang bấm điện thoại với ánh mắt sắc bén.
Lưu Tuấn đè nặng thanh âm: “Xin lỗi.”
Giang Hoài Khiêm liếc anh ta, trầm giọng nói: “Không có lần sau.”
Lưu Tuấn gật đầu, xác định đã để điện thoại ở chế độ im lặng, mới dám trả lời tin nhắn của người vừa gửi đến.
Xong việc, anh ta liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Mạnh Dao đang ngủ, mà bên kia hai người…… Nguyễn Khinh Họa gần như là dựa vào người Giang Hoài Khiêm, bên tai được anh dùng tay che lại. Mà một tay khác của Giang Hoài Khiêm đang dơ lên, chặn lại ánh đèn đường bên ngoài cửa kính đang chiếu vào.
Lưu Tuấn không nói nên lời, không thể không nhìn Nguyễn Khinh Họa với con mắt khác.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng Giang Hoài Khiêm đối với Nguyễn Khinh Họa có chút để ý, nhưng bây giờ, xem ra không chỉ đơn giản như vậy.
Anh ta là trợ lý của Giang Hoài Khiêm ở nước ngoài, ở bên cạnh anh hơn một năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh ôn nhu và chu đáo với một người như vậy.
Quả nhiên cách đối xử với mỗi người cũng khác nhau.
Lưu Tuấn quan sát một lúc, rồi lại nhìn sang chỗ ngồi của Giang Hoài Khiêm, chột dạ mà thu hồi tầm mắt.
Sợ hãi.
Nguyễn Khinh Họa ngủ một giấc này, ngoại trừ cơn ác mộng ban nãy, mặt khác hết thảy mọi thứ đều ổn.
Khi cô tỉnh dậy, trong xe vẫn yên lặng.
Sau khi nhận thức được mình đang ngủ chỗ nào, Nguyễn Khinh Họa khẽ vuốt ngực thở phào.
Cô liếc trộm sang bên cạnh, Giang Hoài Khiêm đã ngủ rồi.
May quá.
Nguyễn Khinh Họa chậm rãi, thật cẩn thận mà dịch đầu sang chỗ khác.
Cô điều chỉnh lại dáng ngồi, lưng thẳng tắp, mặt hướng về phía trước.
Sau khi xuống xe, cô cảm thấy ngoại trừ Giang Hoài Khiêm, những người khác đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ.