Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 16



Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

Thời gian như ngừng lại.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Khinh Họa mới tìm lại được giọng nói của chính mình, lẩm bẩm: “Có lẽ là do uống rượu.”

Cô tùy tiện tìm một cái cớ.

Nghe câu trả lời này của cô, Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Em không uống rượu.”

“……”

Nguyễn Khinh Họa buột miệng thốt ra: “Làm sao anh biết em không uống?”

Giang Hoài Khiêm ánh mắt thâm thúy, ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái: “Em nghĩ xem.”

Nguyễn Khinh Họa: “???”

Nguyễn Khinh Họa đương nhiên không biết, nếu biết cô đã không hỏi.

Nhưng nhìn ánh mắt “không được như ý” của Giang Hoài Khiêm, cô tự biết mà lui.

Có một số việc, không cần thiết phải quá rõ ràng.

Đi được một đoạn, Nguyễn Khinh Họa vừa định hỏi tại sao vẫn chưa tới nơi, Giang Hoài Khiêm đã dừng lại: “Nhìn bên kia.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn theo tầm mắt của anh, sau khi nhìn thấy cảnh sắc ở cách đó không xa, cô ngây ngẩn cả người.

Phía bên kia sương mù mờ ảo, chính là suối nước nóng. Bên cạnh tiếng nước chảy, thì hai bên sườn đều bị tuyết trắng bao phủ cùng với những cành cây khô.

Nhưng dưới ánh đèn đường chiếu rọi, cành cây khô dính đầy bông tuyết trắng, tựa như cây liễu rũ xuống.

Có cành bị bông tuyết uốn cong, xòe ra như những nụ hoa xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.

Trong lúc sững sờ, Nguyễn Khinh Họa có cảm giác như mình đã lạc vào cõi thần tiên.

Cô ngắm đến ngơ ngẩn, quay đầu nhìn anh: “Ở đây còn có cảnh đẹp như vậy sao?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu, khẽ nói: “Nơi này khuất, cũng ít người biết.”

Nơi này muốn tới phải đi bộ trên một con đường khá ngoằn ngoèo, chỉ có một đường mòn để vào, khu biệt thự nghỉ dưỡng ở đây cũng bị hạn chế, khách du lịch bình thường không thể tiến vào nên vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ lúc đầu của nó.

Nguyễn Khinh Họa mắt sáng rực lên, nắm lấy điểm mấu chốt: “Vậy sao anh biết nơi này?”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, cười nói: “Tôi có một người bạn thích đi du lịch, cậu ta đã tới đây vài lần.”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa không hỏi nhiều nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú một hồi, thấp giọng hỏi: “Đây có thể xem như là một dòng suối nhỏ đúng không?”

Giang Hoài Khiêm: “Như em thấy, có thể.”

Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn ngào, sờ sờ chóp mũi: “Vậy em có thể chạm vào dòng suối này một chút được không. Đây mới là suối nước nóng hoàn toàn tự nhiên và chưa bị ô nhiễm?”

“……”

Giang Hoài Khiêm thấy cô vô cùng phấn khích, không đành lòng ngăn cản, “Có thể thử, nhưng bên cạnh có tuyết, rất trơn đấy.”

Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, tiến lại gần một chút.

Cô thò đầu nhìn, đúng là có hơi nguy hiểm. Những tảng đá bên suối có nhiều kích cỡ khác nhau, và chúng được bao phủ bởi tuyết trắng, độ dày không thể ước tính được.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm một lúc, suy nghĩ xem có nên từ bỏ ý định hay không.

Đang nghĩ ngợi, trước mặt đã xuất hiện một bàn tay.

Cô sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm không nhiều lời giải thích, ngữ khí bình thản nói: “Nắm lấy.”

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Môi cô mấp máy, trái tim khẽ xao động khi bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia của anh: “….Cảm ơn anh.”

Nguyễn Khinh Họa đưa tay ra và nắm lấy, tay cô rất lạnh, nhưng tay của Giang Hoài Khiêm lại thực sự rất ấm áp.

Vừa nắm chặt, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh không ngừng truyền đến cho cô, từ ngón tay đến thẳng trái tim.

Nguyễn Khinh Họa hô hấp như ngưng trệ, cố ổn định tâm trạng.

Giang Hoài Khiêm nhìn xuống cô nói nhỏ: “Nhìn rõ đường rồi, đi lên phía trước đi.”

“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa từ từ di chuyển, sau khi đứng vững trên một tảng đá, cô thử khom lưng xuống.

Nhưng không được.

Cô nhíu mày, có chút buồn rầu, “Không với tới được.”

Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, có chút buồn cười.

Anh khẽ cong môi, trầm giọng nói: “Trước tiên hãy ngồi hẳn xuống.”

“Ồ……” Nguyễn Khinh Họa làm theo, vừa định buông tay, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của anh: “Nắm lấy.”

“……”

Sau khi đạt được ý nguyện là chạm tay vào dòng suối nóng, Nguyễn Khinh Họa mới hài lòng.

Chỉ là cô không đánh giá quá cao quang cảnh trước mặt nữa.

Cô và Giang Hoài Khiêm đi dạo quanh một vòng, lơ đễnh.

Đến khi tạm biệt anh rồi trở lại khách sạn, Nguyễn Khinh Họa trong tâm trí vẫn văng vẳng tiếng nói của anh:

―― Nắm lấy.

Tay của anh rất đẹp, ngón tay thon dài, mảnh mai với các khớp xương rõ ràng. Lòng bàn tay ấm áp, khi nắm lấy có cảm giác vô cùng yên tâm.

Mười ngón tay đan lại, qua một lúc, Nguyễn Khinh Họa vẫn nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.



Khi Mạnh Dao trở về, Nguyễn Khinh Họa đang nằm ở trên giường xem ti vi.

Mạnh Dao lướt qua mấy cảnh phim đang chiếu trên màn hình tivi, lại quay đầu nhìn Khinh Họa một cái, hồ nghi hỏi: “Nguyễn Nguyễn.”

“Hả?” Nguyễn Khinh Họa hoàn hồn, ngước mắt lên: “Về rồi à.”

Mạnh Dao: “……”

Nhìn chằm chằm cô bạn một lúc, Mạnh Dao thấp giọng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy, xem phim cũng phát ngốc à?”

“Không.” Nguyễn Khinh Họa xoa xoa chóp mũi, rầu rĩ nói: “Tớ buồn ngủ, muốn đi ngủ.”

“Vậy cậu ngủ đi.” Mạnh Dao nhẹ giọng nói: “Tớ đi tắm rửa.”

“Cậu có uống nhiều không đấy?”

“Không đâu.” Mạnh Dao bật cười: “Tớ vẫn ổn, không cần lo lắng.”

Nguyễn Khinh Họa: “Ừ.”

Nói vậy chứ cô vẫn chưa yên tâm.

Nguyễn Khinh Họa chống người dậy, đợi đến khi Mạnh Dao tắm rửa xong mới nằm xuống, ôm lấy chăn bông mà chìm vào giấc ngủ.

Về việc trái tim đập loạn nhịp ban nãy, Nguyễn Khinh Họa quyết định mặc kệ.

Ngày hôm sau trở về, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao vẫn như cũ ngồi trên xe của Giang Hoài Khiêm.

Nhưng Giang Hoài Khiêm có thể rõ ràng nhận thấy được, Nguyễn Khinh Họa lại âm thầm tạo khoảng cách với anh, không cho chính mình tiến về phía trước, cũng không cho anh tới gần.

Gần ba tiếng trên xe, Nguyễn Khinh Họa hầu như không nói gì.

Những người khác đều phát hiện có gì đó không đúng, nhưng họ cũng không hiểu rõ tình, không dám nói bừa.

Nhất thời, bầu không khí bên trong xe trở nên vô cùng kỳ lạ.

Sau khi đưa Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao về nhà, hai người nói lời cảm ơn rồi xuống xe.

Không đứng lại dù chỉ nửa phút.

Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, tài xế không dám rời đi.

Không biết bao lâu sau, Lưu Tuấn cất tiếng: “Giang tổng.”

Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Về công ty.”

Lưu Tuấn: “……”

Vị giám đốc lạnh lùng này thích dùng công việc để hành hạ bản thân sao?

Lưu Tuấn cẩn thận liếc nhìn Giang Hoài Khiêm sắc mặt khó coi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Trở lại công ty, Giang Hoài Khiêm quét mắt qua Lưu Tuấn, bình thản nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”

Lưu Tuấn ngẩn ra: “Giang tổng không phải có việc bận cần giải quyết sao?”

>> 

Giang Hoài Khiêm: “Ừm, nhưng tôi không cần trợ lý.”

Lưu Tuấn: “……”

Nhìn thấy Giang Hoài Khiêm xoay người bước vào công ty, Lưu Tuấn và tài xế là lão Lưu ở bên cạnh kinh ngạc nhìn nhau.

“Giang tổng tâm trạng hôm nay không tốt chút nào.”

Lão Lưu gật đầu, “Đã nhìn ra.”

Lưu Tuấn lắc đầu cảm khái: “Giang tổng lần này gặp chút khổ sở rồi.”

Lão Lưu nghĩ nghĩ nói: “Cô Nguyễn hẳn không dễ theo đuổi.”

Hai người nhìn nhau, trong lòng tràn đầy thông cảm với con đường tương lai của Giang Hoài Khiêm.

Bọn họ tuy rằng mới tiếp xúc với Nguyễn Khinh Họa được một thời gian, nhưng cũng có thể nhìn ra được một chút. Cô ấy rõ ràng không muốn cùng Giang Hoài Khiêm phát triển thêm mối quan hệ.



Lưu Tuấn và lão Lưu đều phát hiện thấy điểm khác lạ, Mạnh Dao không thể không thấy được.

Cô ấy đi theo Nguyễn Khinh Họa trở về căn hộ, nhìn cô sắp xếp hành lý, bận rộn qua lại giữa phòng bếp và phòng khách, không ngừng nghỉ.

Mạnh Dao nửa ngồi nửa nằm ở trên sô pha, thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyễn Khinh Họa một cái.

“Khinh Họa.”

Nguyễn Khinh Họa đang đặt đồ ăn trên điện thoại, nghe Mạnh Dao gọi liền đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”

Mạnh Dao đi đến bên cạnh, nhìn menu đồ ăn, chỉ vào nói: “Cái này tớ không ăn được.”

Nguyễn Khinh Họa cúi đầu nhìn, là hành tây.

“Nhưng, tớ nhớ là Giang tổng có ăn?”

“……”

Nguyễn Khinh Họa trừng mắt nhìn cô ấy một cái, xóa hành tây khỏi giỏ hàng.

“Còn muốn ăn gì nữa không?”

“Không phải vấn đề tớ muốn ăn gì.” Mạnh Dao khoác vai cô, thận trọng hỏi: “Cậu không cảm thấy thái độ của cậu ở trong xe hôm nay với Giang Hoài Khiêm có hơi quá sao?”

Nguyễn Khinh Họa không nói.

Thực ra, khi họ mới lên xe đi về, bầu không khí cũng không đến nỗi ngượng ngập như vậy.

Mạnh Dao ban đầu nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn sau hai ngày này.

Vị trí ngồi vẫn giống như lúc đến, Mạnh Dao không muốn làm bóng đèn nên ngoan ngoãn đeo tai nghe nhắm mắt ngủ. Nhưng tai nghe cách âm không thực sự tốt, cô vẫn loáng thoáng có thể nghe được hai người bên cạnh đối thoại.

Sau khi Giang Hoài Khiêm lên xe, anh liếc nhìn người bên cạnh đang nghịch điện thoại, trầm giọng hỏi: “Em lấy nước chưa?”

Nguyễn Khinh Họa: “Rồi.”

Giang Hoài Khiêm nhận thấy thái độ của cô có hơi khác lạ, thấp giọng hỏi: “Ngủ không ngon sao?”

“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa thanh âm lãnh đạm, không có cảm xúc gì.

Giang Hoài Khiêm cụp mắt nhìn cô, giọng nói ôn hòa hơn: “Không được khỏe hả?”

“Không có.” Nguyễn Khinh Họa nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Giang tổng, em muốn ngủ một lát?”

Dứt lời, ba người còn lại căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.

Bọn họ hồi hộp nhìn, e sợ Giang Hoài Khiêm sẽ đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài.

Thái độ của Nguyễn Khinh Họa rất rõ ràng làm Giang Hoài Khiêm không nói chuyện với cô nữa, đồng thời khiến anh cảm thấy mình rất phiền phức.

Mà những người khác thì nghĩ, Giang Hoài Khiêm hào hoa như vậy, chắc chưa bao giờ trải qua cảm giác bị người khác phớt lờ?

Càng không có chuyện hạ mình, kiên nhẫn cố gắng làm hài lòng người khác.

Vì thế, mọi người không dám lên tiếng suốt cả quãng đường.

Từng người một đều im lặng như những chú gà con, cực kỳ ngoan ngoãn.

……

Mạnh Dao đợi một lúc, nhưng không thấy Nguyễn Khinh Họa trả lời.

Cô ấy vươn tay chọc chọc người Nguyễn Khinh Họa, chất vấn: “Sao không trả lời tớ?”

“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa tay vẫn lướt màn hình để đặt món, thấp giọng nói: “Tớ cũng cảm thấy bản thân hơi quá.”

“Vậy cậu còn……”

Mạnh Dao mới nói được nửa lời, Nguyễn Khinh Họa đã lên tiếng:” Nhưng nếu không, mối ràng buộc giữa tớ và anh ấy sẽ ngày càng sâu hơn. “

Mạnh Dao ngẩn ra, bừng tỉnh: “Cho nên ý cậu là cậu muốn phân rõ ranh giới với Giang tổng?”

“Ừ.”

“Vì sao?” Mạnh Dao nhìn cô: “Cậu đừng lấy ngày hôm qua phải ứng phó với Triệu Văn Quang làm lý do gạt tớ, Triệu Văn Quang và Giang tổng ở trong lòng cậu là hai mối quan hệ hoàn toàn khác, không thể đánh đồng được.”

Nguyễn Khinh Họa trầm mặc.

Cô không biết phải nói thế nào, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Giang Hoài Khiêm.

Không dám nghĩ, cũng cảm thấy bản thân mình không xứng với anh.

Giang Hoài Khiêm từ nhỏ đến lớn luôn đi trên nhung lụa, tương lai thì rộng mở phía trước.

Cô thì không.

Từ nhỏ cô đã hiểu ra một sự thật, dù có tình yêu mà gia cảnh, xuất thân không môn đăng hậu đối sẽ có ngày tan vỡ. Bố mẹ cô chính là ví dụ điển hình nhất.

Ở phương diện cảm tình phương diện này, Nguyễn Khinh Họa lại càng suy nghĩ hơn bất cứ ai.

Có lẽ con cái của những gia đình ly hôn thường có tâm lý nhạy cảm hơn, cô sợ nếu mình cứ đâm đầu mà không suy xét, cuối cùng rồi sẽ gặp phải hậu quả không thể gánh nổi.

Cô lo lắng rằng với tính cách khác nhau và môi trường sống khác nhau, cuối cùng cô sẽ trở thành giống như bố mẹ của mình. Từ một cặp vợ chồng mà ai cũng ghen tị dần trở nên khắc khẩu, cãi vã, mâu thuẫn tới mức cả đời không qua lại với nhau, bất đồng đến cực điểm.

Đó là những điều mà cô không muốn nhớ lại, nhìn thấy, càng không muốn phải trải qua.

Tuy rằng, cô và Giang Hoài Khiêm không nhất định sẽ trở thành giống như ông Nguyễn và bà Phùng. Nhưng chung quy, giữa cô và anh vẫn có một khoảng cách rất lớn.

Quá khó để thu hẹp khoảng cách này.

Tốt hơn hết nên trực tiếp cắt đứt còn hơn là cứ dây dứa với nhau như thế này.

Ít nhất, họ có thể nói chuyện về công việc một cách bình thường khi gặp nhau, thỉnh thoảng có thể dùng bữa với đối phương.

Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, hít một hơi thật sâu nói: “Tớ chỉ nghĩ là cứ như bây giờ là tốt nhất.”

Mạnh Dao nhìn cô: “Cậu vẫn luôn biết, Giang tổng đối với cậu có tình cảm đúng không?”

Nguyễn Khinh Họa cuộn tròn người ở trên sô pha, rũ mắt nói: “Mấy ngày trước mới xác định.”

Mạnh Dao ánh mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Lúc trước không cảm thấy gì sao?”

“Không phải.”

Nguyễn Khinh Họa không nói nên lời, giải thích: “Cậu cũng biết chúng tớ đã hơn một năm không liên lạc, vừa mới chạm mặt, anh ấy lại rất lạnh nhạt với tớ, cho nên cũng không nghĩ tới.”

Ngay cả khi Giang Hoài Khiêm mua thuốc cho cô, mời cô ăn cơm, cô cũng chỉ nghĩ rằng anh làm vậy vì mối quan hệ sư huynh sư muội ở đại học và cấp trên quan tâm cấp dưới trong công ty.

Dù gì thì trước đây anh cũng đối xử với cô rất tốt.

Mạnh Dao kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, “Còn có trước đây sao?”

Cô sờ sờ cằm nói: “Tớ luôn cảm thấy tình cảm của Giang tổng dành cho cô đã được tích lũy từ rất lâu rồi.

“……”

Nguyễn Khinh Họa không trả lời.

Mạnh Dao lắc lắc bả vai cô, nóng lòng nói: “Mau lên, nói tớ nghe, tớ tò mò lắm rồi.”

“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa nhìn bạn, “Cậu còn nhớ tớ đã kể có lần tớ bị say rồi hôn Giang Hoài Khiêm không.”

“Có có, chẳng lẽ hôn xong cậu còn làm gì mờ ám?”

Nguyễn Khinh Họa nghẹn lại: “Không phải nói cái đó.”

Cô vẫn không đề cập đến chuyện mình đã làm gì sau khi hôn Giang Hoài Khiêm mà mơ hồ nói: “Ngày hôm sau, anh ấy đã tỏ tình với tớ.”

“Cái gì!!!”

Mạnh Dao trợn tròn mắt: “Sau đó thì sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “Tớ liền trở về nước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.