Chỉ đến khi Giang Hoài Khiêm rời đi, Nguyễn Khinh Họa mới nhận ra ý tứ trong lời nói của anh.
Mạnh Dao từ nhà vệ sinh đi ra, giơ tay quơ quơ trước mắt cô: “Cô Nguyễn, ngây người làm gì đó?”
Nguyễn Khinh Họa khẽ chớp mắt, bừng tỉnh.
“Xong rồi?”
Mạnh Dao nghi ngờ nhìn cô: “Chỉ vào nhà vệ sinh thôi, còn có thể đi lâu được sao.”
Sắc mặt cô ấy vẫn rất bình thường, nhìn xung quanh: “Giang tổng đâu?”
“Đi rồi.”
Nguyễn Khinh Họa nói: “Anh ấy nói còn có việc nên rời đi trước.”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy “ồ” một tiếng, tâm tình không tốt, nên cũng không muốn dò hỏi thêm.
“Chúng ta về thôi?”
“Ừ.”
Hai người trở về, Mạnh Dao lại tới nhà Nguyễn Khinh Họa ăn bám.
Mạnh Dao mỗi khi tâm trạng xấu thường không thích ở một mình, điều này hoàn toàn trái ngược với Nguyễn Khinh Họa, Nguyễn Khinh Họa nếu tâm tình không tốt thường tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
–
Về đến nhà, đã là 12 giờ đêm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai lập tức lên giường nằm.
Mạnh Dao đang nghịch điện thoại, Nguyễn Khinh Họa vốn định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt của Giang Hoài Khiêm khi nói mấy chữ kia.
Vô cùng nghiêm túc.
Mặt khác, anh đang trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của chính mình.
Mấy lần trước, Nguyễn Khinh Họa tuy nội tâm đã xác định, dường như anh vẫn còn thích cô.
Nhưng thực tế cô lại không dám tự tin đến vậy.
Cô cũng lo lắng không biết bản thân có phải tự mình đa tình không. Sau cùng, Giang Hoài Khiêm cũng không thể hiện hay nói ra bất cứ điều gì. Nhiều nhất, cũng chỉ là hành động của anh đối với cô thỉnh thoảng có hơi ái muội.
Đến hôm nay, anh lại trực tiếp nói như vậy.
Anh biết Nguyễn Khinh Họa đang lo lắng điều gì, cũng biết cô sợ cái gì.
Nên anh đã rõ ràng mà nói cho cô biết, những điều mà cô lo lắng đó, anh sẽ không làm vậy.
……
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa khẽ thở dài.
Cô nghĩ, nếu lúc ấy Giang Hoài Khiêm nói xong mà không rời đi ngay, cô sẽ trả lời anh như thế nào.
Là trốn tránh, hay là lại từ chối lần nữa.
Đột nhiên, Nguyễn Khinh Họa trở nên yên lặng.
Mạnh Dao ban đầu không chú ý tới Nguyễn Khinh Họa có gì đó khác lạ.
Đến khi cô thở dài lần nữa, Mạnh Dao mới nhận ra.
Cô nghiêng đầu, nhìn người đang mở mắt nhìn trần nhà, buồn cười hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô ấy một cái: “Đang suy nghĩ.”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, nhìn về phía Mạnh Dao: “Ban nãy xem phim xong, cậu có buồn không?”
Mạnh Dao ngẩn ra, bật cười nói: “Không buồn, cảm thấy rất mới lạ.”
Cô ấy nói: “Tớ quyết định, tớ muốn giống như nữ chính, nỗ lực phấn đấu trong sự nghiệp, sau đó cặp kè với mấy chú cún con.”
*Ở Trung Quốc từ “ cún con” chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần, ngây thơ trong sáng, chưa trải sự đời.
“……”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, không ngờ sau khi xem xong cô bạn của mình lại có ý tưởng này.
“Sao lại là cún con, không phải sói con sao?”
*Sói con: Cún con phiên bản tiến hóa, những chàng “sói con” này vẫn giữ nguyên bản chất nhưng có thêm phần bá đạo, trưởng thành và nhiều kinh nghiệm hơn.
Cô tò mò.
Mạnh Dao ánh mắt sáng lên, “Ừ ha.”
Cô ấy lập tức sửa lại: “Vậy thì cặp kè với sói con đi.”
Nguyễn Khinh Họa bất lực, cạn lười nhìn cô.
Mạnh Dao cười: “Thế nào? Cậu cảm thấy ý tưởng này của tớ tuyệt vời chứ?”
“Không tồi.”
Nguyễn Khinh Họa kéo chăn, lẩm bẩm: “Nói cho vui thôi, cậu định đi đâu để tìm sói con.”
“Ở trường đại học.” Mạnh Dao vỗ vỗ bả vai cô, tiếc nuối nói: “Thực ra học sinh cấp ba là tốt nhất, đó mới là những viên kim cương sáng chưa bị mài giũa. Nhưng mà, tớ lại cảm thấy dụ dỗ trẻ vị thành niên thì thật không có đạo đức, vì vậy đành giảm tiêu chuẩn xuống chọn sinh viên vậy.”
Nguyễn Khinh Họa không hiểu, theo bản năng hỏi: “Học sinh cấp ba là tốt nhất? Là những viên kim cương chưa bị mài giũa? Là sao?”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy im lặng, lấy di động ra, mở ô tìm kiếm trên Baidu.
*Baidu: công cụ tìm kiếm của Trung Quốc tương tự như Google hay Cốc Cốc.
Xem xong, Nguyễn Khinh Họa nhất thời không biết nên nói gì.
Mặt cô đỏ lên, ấp úng hỏi: “Thật hay giả vậy?”
Mạnh Dao cười: “Cậu không biết sao, nghe đồn là như thế đó.”
Nguyễn Khinh Họa: “ừm……”
Mạnh Dao trêu chọc khi nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô: “Sao, cậu muốn thử không?”
Nguyễn Khinh Họa trợn tròn mắt, “Không.”
“Cũng đúng.” Mạnh Dao tỏ ra hiểu biết: “Giang tổng khẳng định cũng không kém, cậu cũng không cần mơ mộng xa xôi làm gì.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì.
Mạnh Dao cảm thán, nghĩ đến dáng vẻ cấm dục kia của Giang Hoài Khiêm, ghé vào bên tai Nguyễn Khinh Họa nói thầm: “Tớ cảm thấy Giang tổng bên ngoài là người lạnh lùng thờ ơ, khẳng định ở trên giường sẽ trái ngược.”
Cô chọc chọc Nguyễn Khinh Họa, cười khanh khách nói: “Khi nào được hưởng thụ, nhớ nói cho tớ biết nhé.”
Nguyễn Khinh Họa đã cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không chịu được, cầm lấy chiếc gối ở bên cạnh đập Mạnh Dao vài cái.
“Cậu phiền quá đi.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Cậu mơ tưởng tới mấy em nam sinh của cậu thì cứ mơ tưởng, việc gì mà lại nhắc đến Giang Hoài Khiêm!”
Mạnh Dao: “……”
Cô đặt chiếc gối sang một bên, hỏi: “Vì sao không được nhắc tới Giang tổng?”
Mạnh Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, cố ý trêu chọc: “Cậu sợ lần tới gặp anh ấy sẽ không kìm chế được sao?”
Nguyễn Khinh Họa trừng mắt liếc cô bạn một cái, quyết định không thèm quan tâm đến cô ấy nữa.
Mạnh Dao cười: “Sao, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, thảo luận về chuyện này thì có gì không đúng?”
“Không thích.”
Nguyễn Khinh Họa hừ nhẹ: “Tớ không muốn nói về mấy chuyện như thế, cậu tìm người khác đi.”
“Ok.”
Mạnh Dao một lần nữa nằm xuống, cảm khái nói: “Ngày mai tớ sẽ đi theo cậu tới trường góp vui trong cuộc thi của tiểu muội muội kia, nhân tiện tìm sói con của tớ để thảo luận vấn đề này.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
–
Cũng không biết có phải do trước khi đi ngủ bị Mạnh Dao nhắc đi nhắc lại đề tài kia, đêm đó, Nguyễn Khinh Họa đã có một giấc mơ xấu hổ.
Giấc mơ đó cứ cuốn lấy cô, khiến cô lúc dậy liền đỏ mặt, cho tới tận lúc đến trường gặp Chu Phán, vẫn chưa tan biến hết.
Mạnh Dao vô tình liếc nhìn, nói thầm: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
Nguyễn Khinh Họa cố lờ đi, không nhìn vào mắt cô ấy, cố tỏ ra bình thường nói: “Nóng quá.”
Mạnh Dao: “……”
Hai người xuống xe, Chu Phán đã ở cổng trường đợi từ trước rồi.
Ngoài Chu Phán, còn có Giang Hoài Khiêm và vài người khác.
Nguyễn Khinh Họa có nói qua với Mạnh Dao về mối quan hệ giữa Chu Phán và Giang Hoài Khiêm bởi vì hai người sẽ gặp qua mọi người bây giờ. Mạnh Dao cũng không nghĩ gì nhiều, mà quay đầu nhìn Nguyễn Khinh Họa với một ánh mắt khó hiểu.
Nguyễn Khinh Họa đương nhiên không nhìn thấy.
Mạnh Dao mỉm cười, chào hỏi với mọi người, rất thân thiện.
“Giang tổng, lại gặp nhau rồi.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhìn Nguyễn Khinh Họa bên cạnh: “Buổi sáng đã ăn gì chưa?”
Nguyễn Khinh Họa cố gắng làm ra vẻ bình thường.
Cô gật đầu, liếc nhìn Giang Hoài Khiêm một cái, sau đó quay đi nói: “Em ăn rồi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn động tác nhỏ của cô, nghe cô cố ý kéo dài âm thanh, mày hơi nhíu lại.
Lẽ nào những gì anh nói tối qua đã quá gần gũi?
Không tới hai phút, Chu Nghiêu và Mạnh Dao đã quen thuộc, nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp.
Một đoàn người bước vào, Nguyễn Khinh Họa bị Chu Phán kéo đi thử trang phục.
Cuộc thi buổi tối mới bắt đầu, hiện tại thời gian vẫn còn sớm.
–
Nhìn hai người họ rời đi, Chu Nghiêu thấy vẻ mặt của Giang Hoài Khiêm, thấp giọng hỏi: “Tiểu sư muội hình như… không nhiệt tình với cậu cho lắm.”
Giang Hoài Khiêm lạnh lùng mà liếc anh ta một cái.
Chu Nghiêu nhún vai: “Không tin cậu hỏi Hoa Cảnh xem, không phải một mình tôi thấy vậy.”
Triệu Hoa Cảnh đang tán tỉnh bạn gái mới của mình trên WeChat, nghe vậy chen vào: “Quả thực là như vậy.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh không thèm để ý đến hai người đó, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Nghiêu cười tủm tỉm trêu chọc: “Hiếm khi thấy Giang tổng của chúng ta bị thất thế, Giang tổng, tiếp theo cậu định làm thế nào? Có cần anh em chúng tôi hỗ trợ không?”
Giang Hoài Khiêm không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Anh không cần ai giúp đỡ, chưa kể đám Chu Nghiêu chỉ có gây thêm trở ngại chứ chẳng giúp được gì.
Anh đang nghĩ, Nguyễn Khinh Họa hôm nay tránh né mình là vì câu nói của anh tối hôm qua, hay là vì cái gì?
Giang Hoài Khiêm lại một lần nữa đau đầu.
Đang suy nghĩ miên man, Chu Phán bỗng nhiên ở bên trong hô lên: “Học tỷ, dáng người chị đỉnh quá.” Theo sau đó, giọng nói của Mạnh Dao cũng vang lên: “Đẹp quá, thiết kế của học muội rất tuyệt đó.”
Tai Giang Hoài Khiêm khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên nhìn.
Người còn chưa bước ra.
Chu Nghiêu ở bên cạnh hô thanh: “Chu Phán, thay đồ xong rồi thì mau bảo học tỷ của em ra đi.”
Chu Phán: “Đừng thúc giục.”
Ước chừng nửa phút sau, Nguyễn Khinh Họa xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng, để lộ bờ vai và xương quai xanh thanh tú, tôn lên vóc dáng hoàn hảo, đường cong tuyệt mỹ.
Nguyễn Khinh Họa hằng ngày có rèn luyện cơ thể, dáng người thực không tồi. Nhưng bởi vì tính chất công việc, hiếm khi để lộ ra ngoài.
Giang Hoài Khiêm, cũng là lần thứ hai thấy cô mặc như vậy.
Có lẽ vì bị mọi người nhìn chằm chằm, Nguyễn Khinh Họa không được tự nhiên, ánh mắt hơi bối rối.
Vô tình, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa mím môi, lông mi khẽ động, dời mắt đi chỗ khác.
“Được…… được chứ?”
Cô hỏi.
Chu Nghiêu cùng Triệu Hoa Cảnh liếc nhau, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu sư muội, quá đẹp.”
Chu Nghiêu bắt đầu dẻo miêng, “Tối nay tiểu sư muội sẽ khiến khán giả không thể rời mắt. Giống như tiên nữ giáng trần vậy ”.
Nguyễn Khinh Họa bị anh ta làm cho bật cười: “Không đến mức khoa trương như vậy đâu.”
Cô nhìn Chu Phán bên cạnh, cười nói: “Là Phán Phán thiết kế đẹp.”
Thiết kế váy thực sự rất tốt. Một chiếc váy đuôi cá truyền thống, không quá dài cũng không quá ngắn.
Ngoài ra, ở giữa cánh tay được thiết kế đặc biệt, cùng chất liệu dệt với váy, được làm thành hình đóa hoa nở rộ, trông rất bắt mắt.
Nó tạo thêm điểm nhấn cho thiết kế đơn giản nhưng không bị nhàm chán.
Cô hơi ngừng lại, nhìn Giang Hoài Khiê vẫn chưa nói gì.
Muốn hỏi, nhưng lại ngượng ngùng không dám.
Cô đang bối rối, Mạnh Dao ở bên cạnh đã lên tiếng: “Giang tổng, anh cảm thấy thế nào?”
Giang Hoài Khiêm hoàn hồn, tầm mắt vẫn dừng trên người cô như cũ, sau đó nhìn lên đôi mắt long lanh kia.
Giang Hoài Khiêm thấp giọng nói: “Rất đẹp.”
Lời vừa dứt, Chu Nghiêu ở bên cạnh liền huýt sáo.
“Hiếm lắm mới được nghe Giang tổng của chúng ta khen ngợi một ai đó nha.”
Triệu Hoa Cảnh: “Lần đầu tiên.”
Anh ta trêu chọc: “Sớm biết đã ghi âm lại.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của hai người họ, ngượng ngập không biết phải làm gì.
Thấy cô không được thoải mái, Giang Hoài Khiêm lạnh lùng nhìn những người khác, đứng dậy đi tới gần Nguyễn Khinh Họa.
Anh không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, quay đầu nhìn Chu Phán ở bên cạnh: “Cô ấy sẽ phải mặc bộ váy này từ giờ đến tận tối sao?”
Chu Phán sửng sốt: “Không phải.”
Cô ấy vội vàng nói: “Học tỷ, chị có lạnh hay không? Chúng ta đi thay đồ trước nha.”
Sở dĩ Nguyễn Khinh Họa mặc lễ phục ngay bây giờ là để thử trước.
Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng: “Được.”
Trở lại phòng thay đồ, Mạnh Dao giúp cô thay váy, kéo khóa giúp cô.
Cô ấy thuận tay sờ soạng, trêu chọc nói: “Lần tới nhiệm vụ cởi váy cho cậu vẫn là tớ hả?”
Nguyễn Khinh Họa trừng mắt nhìn Mạnh Dao một cái.
Mạnh Dao cười, nghiêm mặt nói: “Nói nghiêm túc đó.”
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày.
“Không xem xét đến Giang tổng sao.” Cô ấy nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ban nãy mọi người đều chỉ lo khen cậu xinh đẹp, chỉ có anh ấy là lo cậu có bị lạnh hay không.”
“Chỉ cần một hành động nhỏ như vậy của Giang tổng cũng đủ cho thấy anh ấy thực sự đã để cậu trong lòng.”
Nguyễn Khinh Họa dừng một chút, không lên tiếng.
Sau khi thay quần áo đi ra ngoài, Giang Hoài Khiêm đã ở đó đợi, trên tay còn cầm một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng.
Cô giật mình, nhận lấy bình giữ nhiệt, “Cám ơn anh.”
Giang Hoài Khiêm hỏi: “Lạnh không?”
“Có một chút.” Nguyễn Khinh Họa cầm chiếc bình giữ ấm, thấp giọng hỏi: “Mọi người đâu hết rồi?”
“Đi dạo xung quanh rồi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Em có muốn đi dạo không?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, nói: “Có ạ.”
Hai người đi ra ngoài.
Nguyễn Khinh Họa đã lâu không quay lại trường học, nhưng đối với nơi này vẫn rất quen thuộc.
Cây cối trong trường dường như vẫn luôn tươi tốt như vậy, dù vào mùa đông, chúng vẫn tràn đầy sức sống.
Nguyễn Khinh Họa cùng Giang Hoài Khiêm chậm rãi đi trên một lối đi nhỏ.