Anh kéo cô ngồi xuống đùi mình, trầm giọng nói: “Có nên để tài xế về trước không?”
“Không cần đâu.”
Nguyễn Khinh Họa thực sự không ngờ anh lại lưu manh không biết xấu hổ như vậy.
Đến mặt mũi anh cũng không cần, nhưng cô thì cần. Lúc hai người ở trong xe, Nguyễn Khinh Họa cũng không biết tài xế nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến điều này, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái, “Đi thôi.”
Giang Hoài Khiêm bóp mặt cô, giọng khàn khàn nói: “Em là đồ không có lương tâm.”
Nguyễn Khinh Họa hơi khựng người, lúc này mới nhận ra điều gì đó.
Cô vội cúi đầu xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một lúc sau, khuôn mặt của Nguyễn Khinh Họa càng đỏ hơn.
“Anh … anh …” Cô mất nửa ngày cũng không thốt ra được tiếng nào.
Giang Hoài Khiêm ôm chặt cô, hít sâu một hơi nói: “Đừng nhúc nhích, từ từ anh sẽ đưa em về.”
“Ồ……”
Nguyễn Khinh Họa cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào sau tai, thân thể hơi cứng ngắc, rất muốn tìm một cái hố chui vào.
Người đàn ông này thực sự là một tên lưu manh.
Một lúc lâu sau, Giang Hoài mới kéo cô ra khỏi xe.
Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn, áo khoác anh vừa cởi ra, vừa lúc ngăn cản phản ứng thân thể của anh.
Tay cô bị người đàn ông giữ chặt, cố gắng thoát ra nhưng vô ích.
Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn vài cái, Giang Hoài Khiêm đưa cô vào thang máy, hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa rời mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ngoài có biết Giang Hoài Khiêm anh là người như thế này không?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Người khác có biết hay không không quan trọng, em biết là được.”
Luận về da mặt dày, Nguyễn Khinh Họa không thể nào so sánh với Giang Hoài Khiêm.
Hơn nữa qua một khoảng thời gian sống chung với nhau, cô đã thấy được mặt khác của Giang Hoài Khiêm mà bình thường cô chưa từng thấy.
Trước chỉ là muộn tao*, hiện đã chuyển sang minh tao*.
(*) Giải nghĩa từ muộn tao (闷骚) trước: ý chỉ người mặt ngoài lạnh tanh, bên trong tẩm ngẩm tầm ngầm, biến thái ngầm.
(muộn (闷) ở đây là im lìm/ngầm, tao (骚) ở đây là lẳng lơ, cợt nhả.) Vậy minh tao (明骚) sẽ là biến thái lộ luôn ( Nguồn: Internet).
Nguyễn Khinh Họa cứng họng nhìn anh không nói nên lời.
Giang Hoài khiêm thấp giọng cười, kéo cô ra khỏi thang máy, đi vào nhà.
Ngay khi bước vào nhà, Giang Hoài Khiêm không phụ sự kỳ vọng của cô, bắt đầu lộ rõ bản tính.
Nguyễn Khinh Họa nức nở, mọi âm thanh đều bị anh chặn lại, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Tắm …đi tắm…”
Nguyễn Khinh Họa vỗ bả vai anh nhắc nhở, sau một ngày làm việc cô cảm thấy mình rất bẩn.
Giang Hoài Khiêm nặng nề đáp lời, hôn lên khóe miệng cô nói: “Cùng nhau tắm đi.”
Nguyễn Khinh Họa bị anh đưa vào phòng tắm.
Đèn trong phòng thậm chí còn chưa được bật.
Sau khi đèn tắm sáng lên, Nguyễn Khinh Họa ngâm mình trong bồn tắm, giống như một chú cá đang nằm trên thớt đợi người ta mổ thịt.
Giang Hoài Khiêm cũng không “làm” cô quá nhiều nhưng cũng không nương tay mấy.
Vừa rồi ở trong xe, dục vọng bị cô kích thích nên giờ đây anh không có ý định kìm nén một chút nào.
…
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Giang Hoài Khiêm hôn lên khóe môi cô, thấp giọng hỏi: “Em đói bụng không?”
Cả hai vẫn chưa ăn tối.
Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Em đói.”
Cô dụi đầu vào gối, cọ cọ: “Em muốn ăn mì xào.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh vô cùng nghi ngờ Nguyễn Khinh Họa là đang cố ý.
Anh cười bất lực, cong môi: “Được rồi, anh làm mì xào sốt tương cho em. Em đi ngủ trước đi nhé?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu nói nhỏ: “Anh đưa đồ ngủ cho em. Em ra sô pha ngủ.”
Giang Hoài Khiêm nheo mắt nhìn cô, “Sao cơ?”
“Ở cạnh anh.” Nguyễn Khinh Họa nói, “Nếu không một mình anh nấu ăn sẽ nhàm chán lắm không phải sao?
Dù không muốn động tay động chân, cũng có chút mang thù anh, nhưng cô càng không muốn để Giang Hoài Khiêm nửa đêm bận rộn trong bếp. Món cô đòi hỏi tương đối phức tạp, cô cũng nên biết điều mà ngồi cạnh anh trong lúc anh làm.
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, lấy bộ đồ ngủ bên cạnh đưa cho cô. Thuận tay anh giúp cô mặc vào, đem người ôm ra ngoài.
Giang Hoài Khiêm vào phòng bếp, Nguyễn Khinh Họa nằm ngửa trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong bếp.
Người đàn ông trên người vẫn còn mặc áo ngủ, tóc hơi rũ xuống, không có cảm giác lạnh lùng xa cách và khí chất cao ngạo như khi còn ở công ty, giờ đây nhìn anh trông rất hiền lành, dễ gần.
Nguyễn Khinh Họa nhìn qua, có chút bị mê hoặc.
Không biết tại sao, cô lại thích dáng vẻ của Giang Hoài Khiêm như lúc này.
Cho dù có đôi khi anh cố ý, ở phương diện kia, thỉnh thoảng anh sẽ nói mấy lời vô sỉ gì đó với cô, ví như kêu cô gọi đàn anh, sư huynh, vân vân … Nguyễn Khinh Họa cũng vẫn thích.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa không được tự nhiên mà sờ sờ lỗ tai.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy.
Đột nhiên, Giang Hoài Khiêm nhướng mi nhìn về phía cô.
Nguyễn Khinh Họa nể tình anh đã vất vả nấu mì cho cô nên chỉ một lúc toàn bộ mì trong bát đều được cô ăn sạch.
“Để em dọn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa cầm lên và nói: “Em muốn vận động chút cho tiêu cơm, anh cứ để em giúp.”
Giang Hoài Khiêm chỉ chỉ: “Vậy em cứ đứng lên vận động chút, còn lại để anh.”
“Ồ……”
Nguyễn Khinh Họa ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh.
Từ phòng bếp thu dọn xong xuôi đi ra, anh nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa đang đứng ở góc tường cầm điện thoại di động trong tay, vẻ mặt rất vui vẻ.
Giang Hoài Khiêm nghiêng người lại nhìn, “Đang nói chuyện với Mạnh Dao sao?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Ừm, cậu ấy hỏi tối mai em có muốn cùng cậu ấy ăn tối không?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, “Em hẹn Mạnh Dao đi ăn tối, ngày mai anh tự ăn nhé?”
Giang Hoài Khiêm xoa tóc của cô, “Ừ.”
Anh cũng không bao giờ ngăn cản cô kết giao bạn bè, “Đi đi, khi nào ăn xong, nhớ gọi anh đến đón.”
Nguyễn Khinh Họa cười, ôm eo anh làm nũng: “Được.”
Cô nói: “Hôm nay thầy Đỗ Sâm nói với em rằng em và hai nhà thiết kế khác sẽ đại diện cho J&A tham gia cuộc thi quốc tế, vì vậy khoảng thời gian tới sẽ rất bận, còn phải tham gia các khóa huấn luyện khác nhau nữa.”
Cũng chính vì điều này mà cô muốn hẹn Mạnh Dao đi ăn một bữa vào ngày mai.
Bởi vì thời gian sau, không chừng cô sẽ rất bận, không có cơ hội để gặp Mạnh Dao.
Giang Hoài Khiêm biết cô đang nghĩ gì, “Ừm, khóa huấn luyện sẽ rất nhàm chán, về cơ bản thì toàn là lên lớp học lý thuyết.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Em biết.”
Cô tò mò: “Có phải chúng em sẽ được huấn luyện trong công ty đúng không?”
Giang Hoài Khiêm lắc đầu: “Không phải.”
Anh thấp giọng nói: “Có những nơi huấn luyện đặc biệt, đến lúc đó bọn em sẽ được sắp xếp để đến đó.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Tức là … Em phải ra ngoài một thời gian, giống như là đi công tác sao?”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”
Anh cười, thì thầm: “Anh sẽ dành thời gian để đến gặp em.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa không chút do dự nói: “Vậy anh càng không được tới.”
Giang Hoài Khiêm: “?”
Anh nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa nói có sách, mách có chứng: “Anh tới sẽ làm em phân tâm mất.”
“…”
Đáp án này thực sự khiến Giang Hoài Khiêm càng bất lực.
Anh dở khóc dở cười, bóp mũi cô, trầm giọng hỏi: “Em có chịu đựng nổi khi không gặp anh trong một tháng không?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, giao trách nhiệm cho anh: “Đây không phải là quy định của công ty anh sao?”
Giang Hoài Khiêm nghẹn không nói nên lời, lần đầu tiên anh nhận ra bản thân đã dùng đá đập vào chân mình.
Về việc huấn luyện của Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm kỳ thực đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nói ra đây chỉ là muốn trêu chọc cô, sợ một mình cô sẽ không quen.
May mắn thay, khả năng thích ứng của Nguyễn Khinh Họa tốt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Bất luận là đang làm việc trong J&A hay phải ra ngoài tiếp nhận huấn luyện đào tạo, cô đều nhanh chóng chấp nhận và thích nghi.
Một ngày sau cuộc hẹn với Mạnh Dao, Nguyễn Khinh Họa được yêu cầu đi tập huấn.
Nơi tập huấn không phải ở Nam Thành, mà là ở một thành phố bên cạnh.
Thời điểm nhận được tin báo, Nguyễn Khinh Họa cũng không quá ngạc nhiên.
Nghe nói là bên kia yên tĩnh hơn, càng thích hợp cho việc sáng tạo và học tập.
Vào ngày Nguyễn Khinh Họa đi, Giang Hoài Khiêm cũng trở về J&A làm việc.
Anh còn cố ý —— đến chào tạm biệt họ.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, dưới ánh mắt của các đồng nghiệp lén cau mày lại.
Đương nhiên, có chút phóng đại, nhưng quả thực ánh mắt hai người vẫn vô tình chạm nhau.
Khi cô chuẩn bị lên xe buýt, Giang Hoài Khiêm còn dặn dò mấy điều.
Đỗ Sâm biết rõ, cười cười, nhìn về phía những người khác: “Giang tổng và Nguyễn Khinh Họa đều từ SU qua đây, hiện tại muốn nói chuyện riêng một chút, chúng ta đi qua đó trước đi.”
Mọi người đều không có ý kiến.
Nguyễn Khinh Họa là từ SU đến, Giang Hoài Khiêm có gì cần trao đổi với cô, cũng là điều bình thường.
Ngay khi mọi người rời đi, Nguyễn Khinh Họa đã bị Giang Hoài Khiêm kéo vào trong lòng ngực.
Anh định cúi đầu hôn cô, nhưng Nguyễn Khinh Họa đã dùng tay chặn anh lại.
Cô nhìn Giang Hoài Khiêm với vẻ mặt vô tội, nhắc nhở: ” Lát nữa không kịp trang điểm lại mất.”
“…”
Giang Hoài khiêm không còn cách nào khác là nhéo nhéo vành tai của cô như một hình phạt.
“Đến nơi thì gọi cho anh.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Được rồi, đừng lo lắng, em là người trưởng thành rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Giang Hoài Khiêm “ừm”, vẫn như cũ không an tâm cho lắm.
“Lúc em tập huấn xong, tình cờ là sinh nhật của mẹ anh.”
Anh xoa chóp mũi của cô, nhỏ giọng nói: “Khi nào trở về, anh đến đón em.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì, dở khóc dở cười, “Không đợi được lúc em trở về rồi hẵng nói sao?”
“Căng thẳng sao?”
Nguyễn Khinh Họa ừm một tiếng.
Giang Hoài Khiêm cười: “Không sao, anh chỉ là nhắc nhở em đừng quên chuyện này là được.”
“…” Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn ngào, đại khái là biết anh muốn nói gì với mình.
Anh sợ cô đổi ý.
Cô không nói gì, bắt đầu nghi ngờ về độ tin cậy của mình.
Trước đây cô có nói dối Giang Hoài Khiêm không?
Không có.
Nguyễn Khinh Họa liếc mắt một cái: “Em sẽ không quên.”
Giang Hoài Khiêm đáp lời, nhấn mạnh: “Đừng thức khuya, cũng đừng tạo cho bản thân mình áp lực quá lớn. Dù tanhg hay thua cũng không quá quan trọng”.
Nguyễn Khinh Họa biết anh đang lo lắng điều gì, nhẹ cười, hứa: “Được, em biết rồi.”
Cô chỉ chỉ: “Em ở đây lâu quá thì không tốt, thật sự phải đi rồi.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa đang định xoay người rời đi, Giang Hoài Khiêm không kìm lòng được, siết chặt cổ tay cô, vẫn là nhẹ nhàng cúi người xuống cắn môi cô, nhưng cẩn thận không làm nhòe đi lớp son.
“…”
–
Nguyễn Khinh Họa cùng các đồng nghiệp đi tham gia huấn luyện.
Cô phát hiện, các đồng nghiệp ở J&A khá thú vị.
Mỗi người đều rất bận rộn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng nói mấy chuyện bát quái, nhưng đa số đều không phải nói xấu hay soi mói. Mỗi ngày đều hoà thuận vui vẻ, bầu không khí đặc biệt tốt.
Ngay khi Nguyễn Khinh Họa đi tới, một đồng nghiệp hỏi: “Khinh Họa, Giang tổng không phải người huấn luyện cô, có phải anh ấy lại gây áp lực cho cô đúng không, cô không cần nghe anh ấy nói đâu.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cười hỏi: “Giang tổng lúc trước có gây áp lực với mọi người sao?”
“Tất nhiên.”
Một đồng nghiệp cho biết: “Mặc dù Giang tổng chưa quản lý tổng bộ trong nước, nhưng lúc ở nước ngoài, anh ấy có tiếng là cuồng công việc, áp bức nhân viên cực kỳ tàn nhẫn.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười.
“Ở SU có như vậy không?” Đồng nghiệp tò mò.
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, “Có.”
Kỳ thật, Giang Hoài Khiêm đối với công việc xưa nay đã như vậy, anh hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí cuối tuần còn ở nhà xử lý công việc.
Đến nỗi những nhân viên dưới quyền anh cảm thấy, sếp còn tăng ca thì mình có lý do gì để không tăng ca? Đương nhiên là không có rồi.
Chính vì thế mà chỉ trong sáu tháng, Giang Hoài Khiêm đã giúp cho SU như được hồi sinh trở lại.
Không chỉ cuồng công việc, thích tăng ca mà thủ đoạn của anh cũng vượt xa người thường.
Ở phương diện này, anh có đủ tố chất của một ông chủ đích thực.
Anh bạn đồng nghiệp nghe xong, cảm khái nói: “Hôm nay anh ấy về J&A rồi, không biết sau này sẽ áp bức chúng ta như thế nào nữa.”
Đỗ Sâm cười: “Cậu ta áp bức các cậu, nhưng tiền thưởng và lương đều gấp đôi, không tốt sao?”
Các đồng nghiệp im lặng.
Tốt thì tốt, nhưng oán giận cũng vẫn là muốn oán giận.
Nguyễn Khinh Họa lắng nghe họ trò chuyện, nỗi buồn phải chia xa với Giang Hoài Khiêm đã giảm đi rất nhiều.
……
Việc huấn luyện quả thực khó hơn Nguyễn Khinh Họa tưởng tượng một chút.
Mỗi ngày đều là các chương trình học buồn tẻ, trừ cái này ra, còn có mấy nhiệm vụ yêu cầu thiết kế khác.
Có đôi khi các bản thiết kế được giao sau buổi học ngày hôm trước thì phải được hoàn thành vào sáng hôm sau.
Nguyễn Khinh Họa nhận thấy rằng việc huấn luyện này bận rộn hơn làm việc trong công ty nhiều.
Ngày nào cô cũng rất bận, đến lúc về phòng nghỉ ngơi thì đã mười một, mười hai giờ đêm, có khi phải thức đến hai, ba giờ sáng.
Giang Hoài Khiêm mỗi ngày gọi điện cho cô, vừa nói vài câu Nguyễn Khinh Họa đã ngủ rồi.
Cô đã quá mệt mỏi.
Huấn luyện không phải chuyện đơn giản.
Cũng may thời gian bận rộn cũng trôi qua nhanh chóng.
Nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuộc thi quốc tế mà Nguyễn Khinh Họa tham gia diễn ra vào đầu tháng 5.
Thời gian kết thúc huấn luyện là cuối tháng 4.
Công ty rất hào phóng, sợ bọn họ bị áp lực tâm lý do quá áp bức, nên cố ý cho họ nghỉ vài ngày trước khi trực tiếp ra nước ngoài tham gia cuộc thi.
Nguyễn Khinh Họa nhẩm tính, trước khi xuất ngoại, bọn họ có năm ngày để nghỉ ngơi.
Nhưng thực tế, vẫn là bị áp bức.
Bởi vì trong suốt quá trình huấn luyện, ngoài thời gian nghỉ buổi chiều họ vẫn không có thời giờ để thở, không có một ngày nghỉ nào trọn vẹn.
Nguyễn Khinh Họa có thể nghĩ đến điểm này, các đồng nghiệp khác đương nhiên cũng có thể.
Trên đường về, đồng nghiệp của cô bắt đầu đang phàn nàn.
“Haizz, Giang tổng cũng quá độc ác rồi. Chúng ta huấn luyện một tháng liền, sao không được tám ngày nghỉ, ít nhất cũng phải sáu ngày chứ, kết quả là chỉ cho chúng ta có năm ngày. Thế này không phải là hơi quá đáng sao.”
Một đồng nghiệp khác phụ họa: “Không phải chỉ là quá đáng, mà còn là bóc lột, năm ngày nghỉ, còn bao gồm cả ngày Quốc tế Lao động nữa.”
“Đệch.”
Đồng nghiệp bắt đầu văng ra những câu chửi thề: “Giang tổng đúng là không phải người nữa rồi.”
Cô cũng cảm thấy Giang Hoài Khiêm hơi quá đáng, ít ra cũng phải cho bọn họ nghỉ nửa tháng chứ.
Cả ba người họ nhìn nhau và than thở.
“Aizzz, sớm biết thì tôi đã không tham gia cuộc thi này.”
“Tôi cũng vậy, thi đấu thì có ích lợi gì chứ..”
“……”
“Lời này đừng bị thầy Đỗ nghe thấy, bằng không sẽ lại nói rằng chúng ta không có tiền đồ.”
Một người khác nói: “Anh ấy hiện tại không ở trong xe, không nghe thấy đâu.”
Đỗ Sâm ở chỗ huấn luyện mấy ngày, rồi về công ty trước.
Anh ta đã dạy ở đó mấy ngày với tư cách là một giáo viên, nhưng không cần phải ở lại đó cả quá trình.
Công ty vẫn cần anh ta, và anh ta cũng có những công việc khác cần giải quyết.
Chính vì điều này mà ba người họ ở đây mới có thể không kiêng nể gì mà phàn nàn, lên án cấp trên.
Trên đường trở về, Nguyễn Khinh Họa nghe hai vị tiền bối than thở, yên lặng phụ họa.
Nói xong mấy lời cuối cùng, cô bất giác mà phát hiện, hình như mình đã nói xấu không ít về Giang Hoài Khiêm.
Cũng không biết ngày nào đó bị Giang Hoài Khiêm phát hiện, anh sẽ trừng trị cô như thế nào.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Khinh Họa thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã về rồi.
Dù bên ngoài có đẹp đến đâu, vẫn là thành phố quen thuộc này mới khiến cô trở nên hạnh ơhúc.
“Khinh Họa, cô có về luôn không?”
“Phải rồi, chúng tôi đang định bắt taxi, cô có tiện đường với chúng tôi không? Có muốn cùng về không?”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Không cần đâu, tôi có người tới đón rồi.”
“Bạn trai à?”
“Ừm.”
Cô bạn đồng nghiệp mỉm cười, quan tâm cô như thể chị em: “Vậy thì được rồi, về đến nhà thì lên group báo một tiếng, hôm nào tiện mang bạn trai tới cho mọi người gặp nhé.”