Lần này Tạ Tùy đã thật sự có kinh nghiệm, Tịch Bạch lấy ra khối Bạch Ngọc Quan Âm sớm đã bị trộm mất một lần nữa đeo lên cổ của cậu. Tạ Tùy cẩn thận từng li từng tí cất mặt dây chuyền vào bên trong cổ áo. Cậu còn tự thề thốt rằng, dù cho có mất mạng cũng tuyệt đối sẽ không làm mất khối ngọc này.
Tịch Bạch trách cứ nhéo lòng bàn tay đầy thịt của cậu, nói gì vậy không biết, chỉ là một khối ngọc mà thôi, tặng cho cậu chính là để cầu bình an.
Tạ Tùy dịu ngoan gật đầu, nhớ kỹ lời nhắc nhở của cô gái nhỏ.
Cậu sẽ không đi đến phòng quyền anh nữa, muốn kiếm tiền có rất nhiều cách. Tạ Tùy tin tưởng, chỉ cần mình chịu cố gắng, vận khí của cậu hẳn là cũng sẽ không quá kém.
Về phần khối ngọc kia, dựa theo vài lời nói của Tịch Bạch, cậu mới biết là cô đã nhận nó từ trong tay của Lệ Sâm.
Tương Trọng Ninh từng nói, người đầu tư lớn nhất của phòng quyền anh này chính là thái tử gia của Tập đoàn Lệ Thị – Lệ Sâm.
Tạ Tùy căn bản sẽ không tin tưởng lời nói của anh ta. Tuy rằng lúc ấy cậu đã bị đánh đến đầu óc quay cuồng nhưng tốt xấu gì ý thức vẫn còn đó. Cậu nhớ rất rõ, ngày hôm ấy có một người nam nhân đã bước đến đoạt lấy sợi dây chuyền và còn đạp lên tay của cậu nữa.
Có lẽ người này chính là Lệ Sâm, không sai được.
Chu Khải cũng nói rằng có người đặt cược cho cậu ta, nếu cậu ta thắng thì sẽ có hai mươi vạn, nhất định chuyện này cũng là do Lệ Sâm bày ra, mục đích chính là để dạy dỗ Tạ Tùy.
Xem ra, không chỉ một mình Tạ Tùy có địch ý đối với anh ta, giữa các sinh vật giống đực đều có một loại hoocmon cảm ứng tình địch, cả hai người kỳ thật vẫn không quen nhìn mặt đối phương.
Mỗi ngày, Tạ Tùy đều nhìn thấy Tịch Bạch lật xem những tài liệu mà Lệ Sâm đã cho cô, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, móng vuốt vội thò qua, vỗ lên trang sách giáo khoa của Tịch Bạch.
“Em uốn thi vào S Đại?”
“Vô nghĩa.” Tịch Bạch đẩy tay cậu ra: “Đại học S là ngôi trường danh tiếng.”
Khóe môi của Tạ Tùy hơi cong, gợi lên một tia mỉm cười châm chọc: “Bởi vì đại học S có người kia à?”
“…”
Tịch Bạch không nói gì, chỉ biết im lặng, bình thường ăn giấm chua của Trần Triết Dương hoặc chó mèo thì cũng coi như xong, đến người ở xa thật xa như Lệ Sâm mà cậu cũng còn ăn dấm chua cho được.
Cô dùng tay vỗ nhẹ lên hai má của Tạ Tùy: “Người nào đó là một vại dấm chua.”
Tạ Tùy hất mặt, có chết cũng không chịu thừa nhận: “Đời này anh cũng không biết ghen là gì.”
Tịch Bạch cười cười không nói, tiếp tục đọc sách, thật lâu sau, Tạ Tùy vụng trộm đưa mặt qua đặt lên quyển sách trêи bàn, đôi mắt trong veo mở thật to nhìn cô.
Lông mi người thiếu niên thật sự rất dài, ngũ quan anh tuấn, xinh đẹp, bị cậu nhìn đến cả tâm đều ngứa ngáy, Tịch Bạch nhịn không được mà lấy tay sờ lên đầu của cậu.
Tạ Tùy ngoan ngoãn như một chú chó lớn, còn vui vẻ cọ má lên tay cô.
“Tạ Tùy à, nếu anh ngoan như thế này thì thật là tốt.”
Tạ Tùy kêu rên: “Đời này cũng sẽ không thể trở nên ngoan ngoãn...”
Cậu nói một nửa, sau lại im lặng, ấy thế mà có cảm giác giống như bị đánh vào mặt.
Tịch Bạch chạm lên cằm của cậu, nhẹ nhàng quát: “Anh nên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh em, em sẽ bảo vệ anh.”
“Em bảo vệ anh?” Tạ Tùy né tránh bàn tay của cô: “Lão tử còn tưởng rằng mình không phải là đàn ông nữa chứ.”
“Chờ anh lớn lên rồi nói sau.” Tịch Bạch cười nói: “Người trưởng thành mới được gọi là nam nhân.”
Tạ Tùy nhíu mày lầu bầu vài câu, tiếp tục nhìn những cung tròn trêи giấy nháp của cô, đột nhiên nói: “Em nói cái gì mà người thừa kế ấy, anh cảm thấy không quá đáng tin.”
Tịch Bạch tò mò ngẩng đầu: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Tạ Tùy thiếu chút nữa đã nói ra chuyện ngày đó mình gặp được Tịch Tĩnh, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, không muốn doạ cho cô sợ.
“Bất cứ chuyện gì, lợi ích và hiểm nguy đều có quan hệ trực tiếp với nhau, em muốn ngồi ẵm tài phú vô tận, tất nhiên phải đổi lấy một cái giá rất đắt, anh không thể để cho em một mình đi mạo hiểm như thế được.”
Tạ Tùy ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Anh có thể cho em tương lai, chỉ cần một chút thời gian nhưng em phải tin tưởng ở anh.”
Tịch Bạch nghe thấy lời thề son sắt muốn cho cô tương lai của Tạ Tùy, trái tim đập kìm lòng không đặng mà bắt đầu đập nhanh.
Nhìn đáy mắt tối đen của người thiếu niên trước mặt, phảng phất như bao hàm cả một vầng sáng lấp lánh của những ngôi sao trêи bầu trời.
Tịch Bạch gật mạnh đầu: “Tạ Tùy, từ đầu đến cuối em đều tin tưởng anh.”
Trùng sinh lại một lần, có lẽ sẽ có tiếc nuối, cũng có sự không cam lòng, nhưng khi đứng trước cậu thiếu niên đang từng chút một cố gắng thay đổi này, Tịch Bạch biết rằng cậu chính là điều trọn vẹn duy nhất mà cô có được.
**
Tạ Tùy đã thay đổi tốt rất nhiều, cũng không còn nóng nảy như trước nữa nhưng cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã tính kế mình.
Trong hoa viên của trường đại học S, Tạ Tùy đang đi tìm Lệ Sâm đòi lại món nợ cũ.
Ánh mắt Lệ Sâm dừng lại ở sợi dây chuyền trêи cổ của Tạ Tùy, sự lãnh ý bên trong khoé mắt hiện lên tương đối rõ rệt.
Tạ Tùy dường như đang cố ý ra oai với anh ta, Bạch Ngọc Quan Âm được cậu lấy ra từ bên trong cổ áo, sau đó đặt ở trước ngực, bạch ngọc ôn nhuận toả sáng lấp lánh dưới ánh nắng, nó làm cho Lệ Sâm có cảm giác vô cùng chói mắt.
Tạ Tùy tiến lên, bàn tay đặt lên bờ vai của Lệ Sâm, ném anh ta lên vách tường, âm thanh lạnh lùng nói: “Cướp đồ của tôi, sau lưng lại bôi đen tôi với bạn gái tôi, Lệ tổng, anh thật mẹ nó quá nhàn rỗi.”
Tạ Tùy một thân hung hãn cùng với loại người phong độ, trí thức như Lệ Sâm, quả thật hoàn toàn khác biệt.
Lệ Sâm liền lui về phía sau vài bước, anh ta cười lạnh: “Mới chỉ vài ngày, vết thương trêи người đã khỏi hẳn?”
Lời này vừa nói ra cũng đã ngầm biểu thị việc Chu Khải chơi thuốc trong khi đánh quyền cùng anh ta chắc chắn có liên quan.
“Giở trò với lão tử.” Khóe mắt Tạ Tùy loé lên tia lãnh ý: “Coi trọng bạn gái của tôi, đúng không?”
Sắc mặt Lệ Sâm trầm xuống, anh ta hừ nhẹ: “Bạn gái, cậu xứng sao?”
Tạ Tùy nắm lấy cổ áo của Lệ Sâm, tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên mặt anh ta.
“Lão tử không xứng, anh xứng sao? Anh thử hỏi cô ấy đi, xem cô ấy có bằng lòng vứt bỏ một kẻ nghèo nàn như tôi để đến với tiểu thái tử gia của tập đoàn Lệ Thị hay không?”
Anh ta hất tay Tạ Tùy ra, bất quá, Lệ Sâm tuyệt đối không phải là đối thủ của Tạ Tùy, mà Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu cũng ở ngay bên cạnh. Tình thế ba đối một, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn Tạ Tùy.
“Học sinh cấp ba nói chuyện yêu đương, cậu thật sự nghĩ rằng tôi sẽ để ở trong lòng?”
Lệ Sâm chỉ tay đến toà nhà cao ngất phía xa xa: “Người thừa kế tập đoàn Tịch Thị, tầng cao nhất trêи cùng ấy sẽ thuộc về em ấy.”
Anh ta khinh miệt nhìn Tạ Tùy: “Cậu là thứ gì? Ngay cả khi ở bên cạnh em ấy thì cậu cũng chỉ là một loại bẩn thỉu.”
Tạ Tùy gật đầu, xoay người bước đi, sau đó cậu bỗng nhiên quay đầu, nện một quyền thật mạnh bạo lên mặt của Lệ Sâm.
Lệ Sâm bị cú đấm này làm cho lảo đảo, té lăn ra đất.
Tạ Tùy tung quyền rất mạnh, Lệ Sâm cảm giác được khớp hàm của mình cũng muốn trẹo đi, còn không đợi anh ta đứng lên, Tạ Tùy liền đi tới, một cước đạp lên bàn tay anh ta, dùng lực mà nghiền nát.
Ngày hôm ấy, Lệ Sâm cũng đã giẫm lên tay cậu như thế, Tạ Tùy luôn luôn là người có thù tất báo.
Lệ Sâm phát ra một tiếng kêu rêи.
Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi đến bên người Tạ Tùy, sợ cậu làm ra chuyện nguy hiểm đến mạng người.
Tạ Tùy lạnh lùng nhìn Lệ Sâm quỳ rạp trêи mặt đất, lúc trước anh ta cũng ung dung đứng trước mặt cậu như thế này. Tạ Tùy khinh miệt liếc mắt: “Tôi không là gì cả, không có tiền và cũng chẳng có thế, nhưng mạng thì rất cứng, nắm đấm còn cứng hơn, nếu như anh không giết được tôi thì chỉ có thể bị tôi giết chết.”
Một nắm đấm nữa giáng xuống người Lệ Sâm, đánh đến anh ta hộc máu.
Tùng Dụ Chu thấy vậy thì vội vàng tiến lên kéo tay Tạ Tùy.
“Tạ Tùy, cậu chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?” Lệ Sâm quỳ rạp trêи mặt đất, kéo ra một tia cười lạnh: “Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề?”
“Anh gọi cái này là bạo lực?” Tạ Tùy hạ thấp người, mặt không thay đổi liếc nhìn: “Không phải quá thoải mái rồi sao? Chút ít này chỉ là trả lại cho anh vì anh đã tính kế với tôi.”
“Tôi nhìn ra được Tịch Bạch là người có dã tâm.” Lệ Sâm lau vết máu nơi khóe miệng, cố gắng chống đầu gối đứng lên: “Nhưng em ấy muốn vị trí kia, chỉ có tôi mới có thể giúp em ấy. Nếu Tịch lão phu nhân biết được người thừa kế tương lai của gia tộc lại ở cùng một chỗ với một tên lưu manh như cậu đây, không biết lão phu nhân sẽ nghĩ như thế nào? Sự tồn tại của cậu, vĩnh viễn là một nơi bẩn thỉu nhất trêи người của em ấy.”
Tạ Tùy kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, sau đó bình tĩnh hỏi: “Lệ Sâm, anh hiểu Tiểu Bạch được bao nhiêu?”
Vấn đề này cơ hồ đã làm cho Lệ Sâm cứng miệng. Trong trí nhớ của anh ta, khi còn nhỏ, Tịch Bạch hay thẹn thùng và nhát gan, thật sự có thể gợi lên khát vọng muốn bảo vệ trong lòng của người khác; song tại buổi họp mặt hằng năm, khi anh ta nhìn thấy cô, Tịch Bạch đang kéo đàn violoncello, kỹ thuật kinh hãi bốn phương, vừa ôn nhã, vừa thong dong, mọi cử chỉ và lời nói đều tự nhiên, khéo léo.
Lệ Sâm kinh diễm, anh ta không nghĩ đến một cô nhóc nhu nhược, yếu đuối ấy thế mà đã lột xác trở nên tự tin và ưu tú.
Tạ Tùy hỏi anh ta hiểu rõ cô được bao nhiêu, Lệ Sâm không biết nên trả lời như thế nào. Thời trung học, anh ta đã sớm học xong chương trình, sau đó lại theo theo trưởng bối trong nhà xuất ngoại du học một đoạn thời gian để gia tăng kiến thức.
Mấy năm nay Tịch Bạch đã trải qua thế nào, Lệ Sâm hoàn toàn không biết gì cả, cũng chưa từng hiểu được nội tâm của cô...
“Tôi không cần phải hiểu em ấy, tôi chỉ lựa chọn người thừa kế của tập đoàn Tịch Thị, mà em ấy lại có thân phận như vậy thì rất nhiều chuyện cũng không thể tự mình lựa chọn. Dù cho cậu có theo đuổi được em ấy, điều này cũng không có nghĩa là hai người sẽ có tương lai.”
“Anh biết Tiểu Bạch chán ghét nhất chính là cái gì không?”
Lệ Sâm đương nhiên không biết.
Tạ Tùy vỗ về Bạch Ngọc Quan Âm trêи ngực, rồi nhìn Lệ Sâm, lớn tiếng nói: “Cô ấy chán ghét nhất chính là phải phụ thuộc vào người khác, chán ghét bị người khác thao túng. Cho nên, không phải tôi đuổi theo cô ấy, mà chính là cô ấy đã lựa chọn tôi, lựa chọn một tương lai có tôi ở bên cạnh.”
Sắc mặt Lệ Sâm trầm xuống.
Đúng lúc này, một cậu nhóc học tiểu học, vai đeo cặp sách, bỗng nhiên chạy đến trước mặt Lệ Sâm, dang hai tay ra bảo vệ anh ta: “Em không cho phép anh khi dễ anh trai em!”
Thời điểm Tạ Tùy nhìn thấy cậu nhóc kia, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Tiểu Ý, sao em lại tới đây?”
Lệ Sâm cũng không nghĩ đến, tiểu gia hỏa này cư nhiên sẽ chạy đến trường học của anh ta.
“Em vừa mới tan học, em muốn cùng về nhà với anh.” Lệ Tiểu Ý hung dữ nhìn Tạ Tùy, giơ tay đánh cậu: “Người xấu! Tại sao anh lại đánh anh trai em?”
Tạ Tùy không muốn động tay với con nít. Ngược lại, Tương Trọng Ninh đi tới lôi nhóc con kia ra: “Tiểu ranh con, em muốn xem náo nhiệt gì chứ?”
Lệ Sâm vội vàng kéo đứa bé ra, bảo vệ ở phía sau, anh ta nói với Tạ Tùy: “Em trai của tôi không liên quan đến chuyện này.”
“Tôi còn không đến mức ra tay với con nít.”
Đánh cũng đánh rồi, lời nên nói cũng đã nói xong, Tạ Tùy lười cùng anh ta vô nghĩa, bình thản xoay người rời đi.
Cậu nghe được phía sau cậu nhóc hỏi Lệ Sâm: “Anh hai, tại sao anh ấy lại đánh anh?”
Lệ Sâm đáp: “Cậu ta không có đánh anh, bọn anh chỉ đang trò chuyện mà thôi.”
Tương Trọng Ninh cùng Tùng Dụ Chu vội vàng đuổi theo Tạ Tùy.
“Quá tiện nghi cho anh ta rồi.” Tương Trọng Ninh tức giận nói.
“Đạo nghĩa giang hồ chính là không thể ở trước mặt con nít mà đánh anh trai của nó.”
“Anh ta quả thật may mắn.”
Tạ Tùy bỗng nhiên dừng bước chân.
Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu không hiểu nhìn cậu: “Tùy ca, làm sao thế?”
Thật lâu sau, Tạ Tùy mới trả lời: “Đứa bé kia... Là em trai tôi.”