Một câu của Hoàng Phủ Du Du lập tức khiến cho sóng gió nổi lên.
Người của Thẩm gia đồng loạt nhìn về phía Thẩm Đình Sâm không biết phải trốn vào chỗ nào.
Còn ánh mắt của Hoàng Phủ Tĩnh thì tựa như muốn ăn tươi nuốt sống anh: “Cậu hai Thẩm, có phải cậu nên giải thích một chút không?”
Thẩm Đình Sâm đổ mồ hôi lạnh khắp người, ánh mắt không dám nhìn thẳng: “Không phải, là hiểu lầm, Vân Yên sẽ không đẩy cô ấy!”
Hoàng Phủ Du Du tức giận ngồi thẳng dậy: “Anh câm mồm đi! Là cô ta chứ ai! Anh cùng Cố Vân Yên làm chuyện không đứng đắn bị tôi bắt gặp, còn muốn giết tôi diệt khẩu! Mẹ, đừng bỏ qua cho bọn họ!”
Cô nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều như bừng tỉnh ra. Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên yêu đương lén lút trong biệt thự bị Hoàng Phủ Du Du phát hiện, cho nên mới bị đẩy xuống lầu, bảo sao Thẩm Đình Sâm sống chết không chịu nói ra sự thật về chuyện của Hoàng Phủ Du Du.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang đẹp sao tự nhiên tiểu thư Hoàng Phủ lại ngã xuống cầu thang? Là ai đẩy cô ấy?” Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Đình Sâm bằng ánh mắt sắc bén của người từng trải, dùng giọng điệu dẫn dắt nói: “Đình Sâm, cháu nói thật đi.”
Thẩm Đình Sâm run rẩy cắn răng: “Cháu… cháu không nhìn thấy.”
Hoàng Phủ Tĩnh nghiêm nghị nói: “Lúc trước cậu chắc chắn không phải Cố Vân Yên đẩy Du Du, bây giờ sao lại nói không nhìn thấy rồi?!”
Mồ hôi Thẩm Đình Sâm tuôn ra như mưa.
Hoàng Phủ Tĩnh vừa nhướng mày định đứng lên, ông cụ Thẩm đã nhanh hơn một bước, cho Thẩm Đình Sâm một bạt tai: “Khốn nạn! Mày nói như thế là thế nào! Còn dám giấu diếm thay đứa con gái kia!”
Cái tát vang rất to, Thẩm Đình Sâm bị đánh bước lùi về sau mấy bước. Vết thương cũ do Thẩm Vọng đánh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, lúc này bị đau đến nhíu mặt, cũng dọa Cố Sanh Sanh giật mình đến nhảy lên. Cô tựa vào ngực Thẩm Vọng theo bản năng, Thẩm Vọng che kín mắt cô, thấp giọng nói: “Đừng nhìn.”
Thẩm Đình Sâm ăn một bạt tai nhưng vẫn im lặng không nói gì. Liễu Bình nhào đến, khóc lóc che chở cho con trai: “Chuyện này do Cố Vân Yên làm, không liên quan đến con trai con! Đánh nó làm gì chứ!”
Đến cả Cố Sanh Sanh cũng nhìn ra được ông cụ Thẩm làm như thế là để cứu Thẩm Đình Sâm. Nhưng Liễu Bình lại chẳng quan tâm, từ sau khi con gái gặp chuyện dữ thì bà luôn trong trạng thái điên cuồng như thế này.
Đầu óc Cố Sanh Sanh xoay chuyển nhanh như chong chóng. Hào quang nữ chính trong nguyên tác của Cố Vân Yên đúng là mạnh mẽ thật, nếu không có cô ở đây, chắc chắn Hoàng Phủ Du Du đã bị cô ta khắc chết rồi. Nếu như thế thật thì mối quan hệ giữa Thẩm gia và Hoàng Phủ gia sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm mất thôi.
Sự việc trước mắt hết sức rối rắm, không hề dễ tính một chút nào.
Hoàng Phủ Tĩnh lạnh lùng nói với Thẩm Vọng: “Tôi không hề muốn đối đầu với Thẩm tiên sinh. Chỉ cần cậu hai Thẩm chịu nói ra tung tích của Cố Vân Yên, tôi có thể không truy cứu nữa.”
Thẩm Vọng lên tiếng, từng câu từng chữ lạnh lẽo như băng: “Trong vòng 7 ngày, nhất định sẽ trả lại công bằng cho con gái phu nhân.”
Hoàng Phủ Du Du vừa tỉnh có chút hoảng hốt, ngốc nghếch nhìn chằm chằm Thẩm Vọng. Đột nhiên bị anh điểm danh nên hơi kích động, vừa định mở miệng đã bị mẹ mình chặn ngang.
Hoàng Phủ Tĩnh chỉ nói đúng 3 chữ: “Đợi tin tốt.”
Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Đình Sâm im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên rống to lên: “Tôi sẽ không bán đứng Vân Yên đâu!”
“Câm mồm!” Ông cụ Thẩm quất cây gậy chống lên lưng anh, rồi hạ lệnh xuống: “Giam nó lại, mấy ngày tới không được để nó chạy loạn nữa!”
Vài vệ sĩ lập tức tiến lên bắt Thẩm Đình Sâm, kéo anh ngồi vào xe. Vợ chồng Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình cũng liên tục nói: “Ba yên tâm, bọn con sẽ canh giữ nó cẩn thận.”
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng thì thầm: “Anh ta không chạy sao chúng ta bắt được Cố Vân Yên đây?”
Thẩm Vọng khen thưởng cô: “Tự nhiên thông minh thế?”
Cố Sanh Sanh ra oai vểnh cái đuôi nhỏ lên: “Dính của Thẩm Vọng đó!”
Quả nhiên, ngay ngày thứ 2 Thẩm Đình Sâm đã bỏ chạy. Thẩm Vọng sắp xếp người đi theo anh, thuận lợi chặn lại Thẩm Đình Sâm đang muốn lên thuyền ở bến tàu. Người của Hoàng Phủ gia nghe tin chạy đến nhưng vẫn không thể bắt được Cố Vân Yên.
Lý Cạnh báo cáo: “Có một đám người bất thình lình xuất hiện đưa Cố Vân Yên đi rồi ạ.”
Thẩm Vọng không quan tâm cho lắm. Giao hẹn giữa anh và Hoàng Phủ phu nhân chỉ đến đây, bắt không được người là do phía bà ta không có năng lực thôi.
Thẩm Đình Sâm đang bị vệ sĩ đè dưới đất mất bình tĩnh la lên: “Thả tôi ra! Thả tôi ra mau!”
Thẩm Đình Sâm điên cuồng giãy giụa, một đám vệ sĩ suýt chút nữa không giữ được anh lại. Trên mặt anh có vài vết trầy xước, người dính đầy tro bụi, nhìn giống hệt như một kẻ điên.
Trước kia Cố Sanh Sanh không nhìn rõ được Thẩm Đình Sâm yêu Cố Vân Yên được bao nhiêu, bây giờ trốn chạy không thành công ngược lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Thẩm Đình Sâm cứ một mực đi tìm đường chết.
Ông cụ Thẩm nhìn dáng vẻ của anh, đau lòng nói với Thẩm Vọng: “Quản lý em trai cháu cho tốt, cứ tiếp tục như thế sẽ trở thành tên vô dụng mất thôi.”
Liễu Bình sợ Thẩm Vọng lại đánh con trai mình nên vội vàng khuyên bảo Thẩm Đình Sâm: “Đừng ngu ngốc nữa, bây giờ người của Hoàng Phủ gia đang tìm Cố Vân Yên khắp nơi rồi, đừng có để bị liên lụy!”
“Con không sợ!” Ánh mắt Thẩm Đình Sâm sáng đến dọa người: “Ông nội, cháu chỉ xin ông đúng một chuyện này thôi. Ông bảo bọn họ thả cháu ra đi, cháu đi nói với Vân Yên mấy câu, bọn cháu sẽ cùng nhau rời đi, sau này không trở về đây nữa!”
“Chúng mày… Chúng mày đang muốn bỏ trốn ư?” Ông cụ Thẩm bất chợt đứng dậy, “Mày gây ra họa lớn như thế, mặc kệ Thẩm gia, mặc kệ ông nội, cũng không quan tâm cha mẹ em gái của mày luôn sao?”
Thẩm Đình Sâm cắn răng, đỏ mắt nói: “Là cháu có lỗi với ông, ông hãy coi như chưa từng có đứa cháu bất hiếu này trên đời đi.”
Ông cụ Thẩm run rẩy, mái tóc hoa râm cũng tung bay theo, cuối cùng chẳng thốt lên được câu nào.
Thẩm Vọng cười lạnh một tiếng.
Anh vừa lên tiếng, toàn bộ biệt thự yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều câm như hến, chỉ có tiếng của một mình Thẩm Vọng.
Anh nói: “Được, thả nó ra đi. Muốn chạy theo tình yêu thì cứ để nó chạy.”
Thẩm Đình Sâm ngơ ngác nhìn Thẩm Vọng, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình quýnh lên, ông cụ Thẩm cũng nói: “Như thế sao được!”
Thẩm Vọng hất cằm.
Đám vệ sĩ lập tức thả Thẩm Đình Sâm ra. Lý Cạnh tiến lên phía trước, nói: “Nhị thiếu gia, mời đi theo tôi.”
Thẩm Đình Sâm được thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhìn Thẩm Vọng với ánh mắt khó tin: “Anh thật sự để tôi đi?”
Thẩm Vọng lạnh nhạt đáp lại anh: “Bước ra khỏi cánh cửa của cái nhà này, sau này Thẩm thị sẽ không che chở cho cậu nữa.”
“Như thế sao được!” Rốt cuộc Liễu Bình cũng không kìm nén được nữa, “Đình Sâm cũng là cháu trai của Thẩm gia, nó cũng có phần trong Thẩm thị mà! Sao có thể… Dừng lại đi Đình Sâm! Quay về nhà đi! Con đi rồi mẹ phải làm sao bây giờ, em gái con phải làm sao bây giờ! Thẩm Đình Sâm!!!”
Tiếng nói thê lương của Liễu Bình như từng nhát dao đâm vào trái tim Thẩm Đình Sâm, máu me chảy đầm đìa. Thẩm Đình Sâm đau lòng nhưng vẫn không quay đầu lại, anh chạy thẳng về phía cổng, chạy đi tìm tình yêu trong lòng mình.
Cho đến khi ra khỏi cổng của biệt thự, chân đạp trên mặt đất cứng ngắc, Thẩm Đình Sâm vẫn có cảm giác không chân thực cho lắm.
Anh cứ như vậy mà từ bỏ Thẩm gia, từ bỏ hết thảy, tất cả chỉ vì Cố Vân Yên.
Một chiếc xe đen chạy đến dừng lại trước cổng biệt thự, Lý Cạnh thò đầu ra: “Tiên sinh sắp xếp tôi tiễn anh một chặng.”
Thẩm Đình Sâm lên xe, chiếc xe men theo con đường quanh núi ra đến đường lớn, phóng nhanh như bay.
Thẩm Đình Sâm lấy điện thoại ra gọi điện, không có ai bắt máy. Anh nhíu mày nhắn một tin: “Vân Yên, vừa rồi anh gặp chút chuyện, hiện tại đang trên đường đến bến tàu.”
Thẩm Đình Sâm đợi một hồi lâu, Cố Vân Yên vẫn chưa trả lời lại. Tình huống như thế thường rất ít khi xảy ra, Cố Vân Yên từ trước đến giờ luôn là người dịu dàng, sẽ không bao giờ không hồi âm lại tin nhắn của anh.
Thẩm Đình Sâm chợt cảm thấy lo lắng trong lòng, anh tắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh hai bên đường, lập tức nhận ra có gì đó không đúng: “Đây không phải là đường đi đến bến tàu, mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”
Lý Cạnh quay đầu lại, cười nhã nhặn đáp: “Nhị thiếu gia, làm khó anh rồi.”
“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Đình Sâm tự nhiên sinh ra dự cảm bất thường, anh muốn nhào đến chỗ tài xế nhưng lại bị hai vệ sĩ đè lại, cho một cú đấm choáng váng cả đầu.
…
Trong biệt thự rất lâu sau không có ai nói tiếng nào, chỉ có tiếng thút thít hu hu không ngớt của Liễu Bình.
Thẩm Vọng vốn không thèm để ý đến những người khác, anh nắm lấy tay Cố Sanh Sanh: “Theo anh lên lầu.”
Sức của Thẩm Vọng rất lớn, Cố Sanh Sanh bất đắc dĩ bị anh kéo đi, lúc lên bậc thang quay đầu lại thì thấy ông cụ Thẩm và cặp vợ chồng Thẩm Quốc Xương vẫn còn ngồi trên ghế sa lon.
Ba người nhà họ Thẩm yên lặng ngồi trong căn phòng khách trống trải, không một ai mở miệng nói gì.
Chờ về đến phòng ngủ rồi, Cố Sanh Sanh mới nhỏ giọng phàn nàn với Thẩm Vọng: “Ông nội còn dưới lầu, sao chúng ta lại không lễ phép như thế?”
Thẩm Vọng đóng cửa, tháo cà vạt và cởi áo khoác âu phục: “Nằm với anh một lát.”
Cố Sanh Sanh lập tức che ngực, nhảy ra xa 3 mét: “Giữa ban ngày ban mặt mà anh muốn làm gì! Vẫn còn người đang ở dưới nhà… Hu hu hu thả em ra!”
Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng bắt lại trong vòng một nốt nhạc, nhét thẳng vào trong chăn. Cô vừa ngại vừa giận, nhưng cũng sợ bị dưới lầu nghe thấy nên cật lực giảm âm thanh ẩu đả với Thẩm Vọng đến mức thấp nhất, quả nhiên là một cô gái nhỏ bé kiên cường.
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh từ phía sau, ôm chặt đến mức không có kẽ hở, anh chôn mặt vào bên gáy cô, sau đó chẳng có thêm bất kỳ hành động nào nữa.
Lúc này Cố Sanh Sanh mới ý thức được “nằm” mà anh nói chính là nằm đúng như nghĩa đen.
Từ khi Thẩm Vọng trở về nước đến nay vẫn luôn bận rộn vì thu dọn cục diện rối rắm do Thẩm Đình Sâm để lại, đã rất nhiều ngày Cố Sanh Sanh không được yên lặng nằm trên giường cùng với anh như thế này.
Cô giãy giụa lật người, nhìn vào mặt Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng ơi Thẩm Vọng à.”
Sườn mặt của Thẩm Vọng sắc sảo y hệt tượng điêu khắc La Mã, anh nhắm hai mắt, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ừ.”
“Anh thả Thẩm Đình Sâm đi thật à? Để anh ta bỏ trốn với Cố Vân Yên sao? Em cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, không phải anh đã đồng ý với ông nội sẽ quản lý anh ta hả?” Cố Sanh Sanh nói liền một mạch nghi ngờ trong đầu mình.
Vừa nãy trong phòng khách cô đã muốn hỏi rồi.
Thẩm Vọng “ừ” một tiếng, hơi thở đều đều, có vẻ là đã ngủ.
Cố Sanh Sanh giật nhẹ ống tay áo Thẩm Vọng, tiếp theo nằm đè lên ngực anh thì thầm: “Thẩm Vọng —”
Dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Vọng lập tức tan đi, bất đắc dĩ phải nở nụ cười, anh đưa tay vò Cố Sanh Sanh đang nằm trên ngực: “Đừng phá.”
“Vậy anh nói em nghe đi.” Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, “Cuối cùng là anh có ý định gì vậy? Thật sự muốn thả bọn họ đi?”
Thẩm Vọng mở mắt ra, trong đôi mắt ẩn chứa chút mệt mỏi mờ nhạt khiến anh tăng thêm mấy phần chân thật: “Tất nhiên là không. Qua hôm nay nó sẽ tự trở về thôi.”
Cố Sanh Sanh nhìn anh bằng vẻ mặt mờ mịt.
Thẩm Vọng nói nhỏ bên tai cô vài câu, Cố Sanh Sanh từ từ trợn tròn hai mắt lên: “Nhưng mà lỡ như Cố Vân Yên thật sự đi với anh ta thì sao?”
Thẩm Vọng nhắm mắt lại: “Vậy thì anh sẽ giúp nó hoàn thành ý nguyện.”
Ngữ điệu của Thẩm Vọng rất bình tĩnh, Cố Sanh Sanh cũng không biết là anh đang nói thật hay đùa nữa. Nhưng không hiểu sao mà trong lòng Cố Sanh Sanh lại thấy rất hoang mang, cô liên lục lật tới lật lui trên giường.
“Ngoan chút nào.” Thẩm Vọng giữ chặt cánh tay Cố Sanh Sanh, ấn cô vào lòng: “Nửa tiếng nữa anh phải họp online rồi, nằm với anh một chút thôi.”
Hơi thở ấm áp phe phẩy bên tai như dòng điện khiến Cố Sanh Sanh có cảm giác tê dại đến tận đầu ngón tay. Cô đỏ mặt gật đầu, lại nhớ ra Thẩm Vọng không nhìn thấy nên lên tiếng bổ sung: “Được, anh ngủ đi, em sẽ gọi anh dậy.”
Hô hấp của Thẩm Vọng dần dần đều hơn.
Cố Sanh Sanh bị xem như gối ôm lại không được thư thả như vậy, cánh tay Thẩm Vọng tựa như làm bằng sắt, đặt trên vòng eo nhỏ yếu của cô.
Bình thường Cố Sanh Sanh chắc chắn sẽ giãy ra, nhưng hôm nay cô lại không nỡ đánh thức anh.
Từ sau khi về nước, mấy ngày này Thẩm Vọng gần như không có thời gian rảnh, ngày nào cũng phải làm việc ở công ty, xử lý chuyện tốt do Thẩm Đình Sâm gây ra. Khó khăn lắm mới được về nhà ngủ, nhưng mà anh cũng không kịp ôm ấp vuốt ve Cố Sanh Sanh, bởi vì chỉ cần vừa đặt lưng xuống là Thẩm Vọng chìm vào giấc ngủ ngay rồi.
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của Thẩm Vọng đang khoác trên lưng mình, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Lòng cô cứ có gì đó không yên, luôn cảm thấy như sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.
…
Thẩm Đình Sâm tỉnh lại trong một nơi chật hẹp tối tăm, trong miệng bị nhét đầy vải. Phản ứng đầu tiên của anh là mình bị bắt cóc.
Lúc này bỗng có một tiếng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên: “Anh đừng vậy mà…”
Đêm cuối thu se lạnh đìu hiu, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Cố Vân Yên bị Tần Chỉ lôi kéo, vừa mới nhẹ nhàng từ chối anh ta.
Từ ngày Thẩm Đình Sâm bị người của Thẩm gia đưa đi, Cố Vân Yên sợ anh sẽ khai ra mình nên lập tức thoát khỏi khách sạn nhỏ kia.
Hạn của Cố Vân Yên đã tìm đến đầu, ba Cố mẹ Cố cũng không muốn cưu mang cô, mà cha ruột lại bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, không có ai để nương tựa, Cố Vân Yên chỉ có thể trốn tạm trong một căn phòng thuê đơn sơ khác, chờ ngày trôi qua. Chỗ đó đủ mọi hạng người, môi trường lại thiếu thốn, nếu không phải có Tần Chỉ kịp thời đến tìm thì không biết cô còn phải chịu thêm bao nhiêu khổ cực nữa.
Ngồi trong căn hộ cao cấp ấm áp, cộng thêm vừa được tắm rửa sạch sẽ, Cố Vân Yên trong lúc nhất thời không muốn đẩy Tần Chỉ ra.
Tần Chỉ ôm cô, nói: “Vân Yên, tin anh, anh sẽ cho em hạnh phúc.”
Cố Vân Yên cắn môi, rầu rĩ nói: “Đình Sâm anh ấy…”
“Đừng ngốc nữa. Em cho rằng Hoàng Phủ Tĩnh làm sao mà tra ra được em? Còn không phải do nó khai ra à?” Tần Chỉ quan sát biểu cảm của Cố Vân Yên, thấy cô có chút dao động thì nói tiếp: “Bây giờ cả Thẩm gia đều nằm trong tay Thẩm Vọng, ông già Thẩm mà chết thì Thẩm Đình Sâm chẳng có một cắc nào đâu. Cha mẹ của nó chỉ là phế vật, còn đứa em gái bị rạch mặt kia…”
Cố Vân Yên vội vàng chen ngang: “Đừng nói nữa. Anh đi xa quá rồi đấy.”
Trong tủ bỗng nhiên có tiếng động.
Nhưng Cố Vân Yên đang đắm chìm trong căng thẳng lại không hề phát hiện ra, cô tiếp tục nói: “Nói thế nào cô ấy cũng là em gái của Đình Sâm, với lại… Thẩm gia mà điều tra ra được thì phải làm sao bây giờ?”
Ngữ khí ngang ngược cùng với cơ thể mạnh mẽ của người đàn ông khiến cho Cố Vân Yên đỏ hết mặt. Hiện tại không có tin tức của Thẩm Đình Sâm, Tần Chỉ chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Nghĩ đoạn, Cố Vân Yên ra vẻ giãy giụa một chút, sau đó mất hết sức lực ngã vào vòng tay của Tần Chỉ.
Cuộc hội thoại trong phòng ngủ nhỏ dần, tiếp theo là một loạt âm thanh mập mờ phóng đãng.
Tần Chỉ khổ cực theo đuổi Cố Vân Yên mấy năm, khi đã thành công chiếm được người trong lòng, hắn lại phát hiện ra cô vô cùng thành thạo về mấy hoạt động trên giường, so với nữ thần lạnh lùng thuần khiết trong tưởng tượng khác xa một trời một vực.
Tựa như chờ đợi một món ăn thật lâu, ăn vào lại thấy nó không còn giữ được hương vị cũ nữa. Nhưng suy cho cùng cũng là cô gái mà mình thương nhớ nhiều năm, Tần Chỉ vẫn không ngừng lại, hơi thở dần nặng nề đi.
Ngay vào đoạn quan trọng nhất, bỗng nhiên có tiếng “bịch” vang lên. Cửa tủ quần áo mở rộng, một người sống sờ sờ lăn ra ngoài.
“Á!” Cố Vân Yên thét lên.
Tần Chỉ cũng giật mình, vội vàng kéo quần quay đầu nhìn lại: “Mày… Thẩm Đình Sâm?”
Cố Vân Yên lúc đầu còn luống cuống tay chân kéo chăn che chắn cơ thể, nghe vậy liền bất động cả người.
Đầu cô cứng nhắc xoay lại, người đàn ông đang chật vật trên sàn nhà kia, không phải là Thẩm Đình Sâm thì còn có thể là ai được?
Nhưng Thẩm Đình Sâm không hề nhìn cô, hai con mắt đỏ au của anh nhìn chằm chằm Tần Chỉ: “Em gái tao… là do mày hại!”
Tần Chỉ cài nút áo sơ mi, hắn cũng không lấy làm lạ khi có người xuất hiện trong tủ quần áo phòng mình cho lắm, chỉ cười nhạo một tiếng: “Không phải mày đã nghe rồi sao?”
Trong tai Thẩm Đình Sâm như có trái bom vừa phát nổ. Em gái mình bị người ta chụp ảnh khỏa thân, rạch mặt, anh còn cho rằng là do Thẩm Giai Huyên đắc tội ở bên ngoài. Không ngờ hung thủ lại chính là Tần Chỉ.
Tần Chỉ mà Cố Vân Yên luôn cảm kích.
Lý trí của Thẩm Đình Sâm bị sự thật này phá hủy hoàn toàn. Anh phẫn nộ đứng dậy, nhào đến chỗ Tần Chỉ: “Tao giết mày!”
Nhưng anh vẫn không thể đến gần Tần Chỉ, vừa có hành động đã bị vệ sĩ đè xuống đất, Tần Chỉ cười cợt đứng lên, đạp một cú vào bụng anh.
“Hự!” Thẩm Đình Sâm cắn răng, không rên tiếng nào.
Vệ sĩ thấy thế thì đạp tiếp một cú vào sau chân anh, Thẩm Đình Sâm bị ép quỳ xuống, đầu gối nện thẳng trên sàn nhà.
Cố Vân Yên hét lên: “Tần Chỉ! Đừng đánh nữa!”
Cố Vân Yên đã không nói thì thôi, Tần Chỉ nghe thấy tiếng cô thay Thẩm Đình Sâm cầu cứu thì liên tục cho anh thêm mấy cú, vừa đánh vừa nghiến răng nói: “Vân Yên, hôm nay anh phải cho em nhìn thật rõ, Thẩm Đình Sâm nếu không có chỗ dựa là Thẩm Vọng thì chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!”
Thẩm Đình Sâm nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng phải rên lên một tiếng. Xương sườn vừa hồi phục đau nhức dữ dội, giống như lại bị đá gãy, trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt.
Đến tận bây giờ, Thẩm Đình Sâm mới ngộ ra Thẩm Vọng chưa bao giờ ra tay độc ác với mình. Mà Tần Chỉ chỉ muốn giết chết anh, từng cú đá đều nhắm thẳng vào bụng.
Thấy Thẩm Đình Sâm máu me đầm đìa, Cố Vân Yên không thể nhịn được nữa, vừa định tiến lên can ngăn thì bị Tần Chỉ ôm lại.
Thẩm Đình Sâm phun một ngụm máu, gằn giọng nói: “Tần Chỉ, bỏ cô ấy ra!”
Tần Chỉ châm chọc anh: “Sao mày không hỏi Vân Yên thử xem có phải cô ấy tự nguyện hay không?”
Thẩm Đình Sâm nghe vậy lập tức nhìn về phía Cố Vân Yên, song cô lại né tránh ánh mắt của anh, lộ ra vẻ xấu hổ.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại vở kịch tình cảm nồng nàn trong phòng lúc nãy.
Trái tim của Thẩm Đình Sâm đã nguội lạnh hơn phân nửa, nhưng vẫn còn ôm chút hi vọng mong manh: “Vân Yên, anh trai anh đã đồng ý thả chúng ta đi rồi. Đêm nay lên thuyền rời đi thôi.”
Thẩm Đình Sâm vừa nói vừa móc vé tàu trong túi áo ra, giơ lên trước mặt Cố Vân Yên.
Hai mắt Cố Vân Yên liền sáng lên, Tần Chỉ lại nói: “Vân Yên, đừng ngu ngốc nữa. Hoàng Phủ gia có thể để cho hai người đi sao?”
“Mày nói bậy!” Thẩm Đình Sâm giận dữ nói: “Vân Yên, đừng tin nó. Anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta ra nước ngoài rồi lập tức bay đi Thụy Sĩ. Anh có dành dụm được ít tiền, đủ cho chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới ở bên kia.”
Tần Chỉ nói với Cố Vân Yên: “Sau lưng nó có Thẩm Vọng, Hoàng Phủ gia mới không dám động đến nó, trở về còn có thể làm cậu hai nhà họ Thẩm. Nhưng còn em? Hoàng Phủ Tĩnh hận em, chỉ sợ chân trước em vừa đặt lên thuyền, chân sau đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi.”
Tần Chỉ nói một câu, sắc mặt của Cố Vân Yên lại tái đi một bậc, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu. Em sẽ đi với Đình Sâm…”
“Hoàng Phủ gia sẽ không để em đi.” Tần Chỉ tung đòn chốt hạ: “Thấy thủ đoạn của Hoàng Phủ Tĩnh rồi chứ? Hãy nhớ đến cha em đi.”
Cố Vân Yên giật mình thon thót.
Có lần cô lén vào bệnh viện tâm thần, cách cánh cửa sổ nhìn dáng vẻ của cha mình.
Người đàn ông một thời nho nhã bị giam trong căn phòng chật hẹp. Bốn phía tường được gắn tấm xốp chống tự tử, trừ thứ đó ra thì không còn thứ gì khác, cũng không có bất kỳ sách báo, giấy bút hay phương tiện giải trí nào, mỗi ngày đồ ăn sẽ được đưa vào qua ô cửa nhỏ duy nhất, không ai nói chuyện cùng ông. 24h đều sống dưới sự giám sát, một khi vừa xuất hiện hành động tự hại mình là sẽ lập tức có người đến ngăn cản ngay.
Nửa đời sau của ông hẳn là trôi qua trong tình cảnh này.
Đối với người chung chăn chung gối mà Hoàng Phủ Tĩnh còn có thể độc ác đến như thế, huống hồ là người lạ như cô.
Cố Vân Yên nghĩ đến đây, tay chân đã mất hết sức lực. Cô nhìn vé tàu trong tay Thẩm Đình Sâm, tuy gần trong gang tấc, nhưng lại không thể nào nhấc tay lên được.
Tần Chỉ đắc ý trong lòng, nói với Thẩm Đình Sâm: “Nhìn thấy chưa? Vân Yên không muốn đi theo mày, mau cút đi.”
“Vân Yên…” Thẩm Đình Sâm cố chấp nhìn Cố Vân Yên, chờ đợi đáp án của cô.
Nhưng Cố Vân Yên lại né tránh ánh mắt anh. Cô tựa sát vào lòng Tần Chỉ, vừa yếu đuối, lại vừa vô tội, giống như đã từng dựa vào lòng anh trong quá khứ.